41 Trái tim, ngày nào cũng như bị một bàn tay bóp chặt lấy.
Tê tái, rã rời, mất tự chủ. Cảm giác bị tuốt sạch và nạo gọt từ trong ra ngoài. Bải hoải. Không lên tiếng, cũng không suy nghĩ nữa.
42 Định Sơn đến ngay tức khắc. Nhìn vết máu lấm tấm trên nệm và bộ dạng bất cần bí tỉ vì rượu của Khánh Trường, anh bèn dứt khoát đưa cô đi. Về nhà anh. Anh trông nom cô, nấu cháo, ninh canh rau.
43 Anh mang lại cho cô thứ tình cảm như lửa bốc ngọn, khói và sáng ngùn ngụt cả trời. Khi lịm tắt, những hoang vu xơ xác càng thêm lộ rõ ở khắp nơi. Cô hiểu, từ bỏ anh chẳng khác nào từ bỏ một phần của chính mình.
44 Mười sáu tuổi, cô một mình đi Anh. Du học. Bỏ qua các ngành nghề thời thượng khác, đăng kí thi vào sinh học phân tử bậc đại học. Mục đích của ngành học này là tìm hiểu bản chất hiện tượng và cấu tạo khách quan của sự sống.
45 Mùa đông năm mười sáu tuổi, lần cuối cô cùng Trinh Lượng lên núi Thanh Viễn.
Trong đại điện ngôi chùa cổ hoang phế nơi đây có ba pho tượng Phật, lần lượt tượng trưng cho quá khứ, hiện tại và tương lai.
46 Hôm ấy là thứ Tư. Sáng sớm. Trinh Lượng một mình ra ngoài.
Khi đi bà mặc áo khoác đỏ, tất lụa màu đen viền kim tuyến, giày nhung thêu. Mặt đánh phấn, môi thoa chút son.
47 Cô cảm thấy mệt mỏi. Nằm trên giường thiếp đi. Mơ thấy mình đến một nhà ga.
Nhà chờ tàu là một kiến trúc mái vòm khổng lồ, kết cấu gang thép kiên cố.
48 Cô về Bắc Kinh trước. Rồi lên đường sang Luân Đôn.
Trong lúc chờ đợi, để giết thời gian, cô vào hiệu sách sân bay thì bắt gặp một cuốn sách vừa đưa lên kệ.
49 Cô nói, tôi đã đọc xong Lục đoạn trên máy bay. Ngọn đèn nhỏ bật sáng suốt hành trình. Có lúc đang đọc thì thiếp đi, thức dậy tiếp tục giở sách. Có lúc suy nghĩ cuộn trào, không sao trấn tĩnh được.
50 Cô nói, nếu kết cục là do số phận định đoạt, con người không thể thoát thân bằng bất cứ giả định nào. Cho dù làm điệu bộ trốn chạy, chẳng qua cũng chỉ đánh quanh được một vòng nhỏ để tự phỉnh phờ mình mà thôi.