1 “Đại vương, có một con hồ ly tinh xâm nhập vào núi Tây Sơn của chúng ta!”“A ha, làn da có trắng không, bộ ngực có lớn không, mông có cong không?”“Hồi bẩm đại vương, hồ ly tinh là nam.
2 Mặt trời dần lặn xuống phía Tây, mây trắng bị ráng trời chiếu vào đỏ rực, ta trèo lên đỉnh núi, vừa vặn nhìn thấy một nam nhân đang ở trong đầm nước trên núi tắm rửa.
3 Ta bị hồ ly tinh đuổi xuống núi. Thực lực của hắn so với ta mạnh hơn nhiều lắm, tạm thời ta không nghĩ ra được biện pháp ứng phó. Trong thoại bản* viết lão tổ tông Tôn Ngộ Không đồng dạng với ta cũng được sinh ra từ bên trong tảng đá có bảy mươi hai phép biến hóa, từng đại nháo thiên cung, ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, yêu tinh lớn nhỏ chết dưới gậy Như Ý của người không biết bao nhiêu mà kể, cho nên ta cũng tự cho mình là thiên hạ vô địch, nhưng tại sao trước mặt tên hồ ly xấu xa kia lại bị chèn ép đến không còn mặt mũi như thế?*Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
4 Ta bị nhốt ở trên đỉnh Tây Sơn. Ở đây ta như tù nhân phải chịu cực hình. Ghế trúc của hồ ly bị khập khiễng, hắn dùng ta để chèn chân ghế. Mỗi ngày bị đặt ở dưới đáy ghế trúc, gọi trời trời không ứng, hô đất đất chẳng linh, xảy ra tình huống thế này lại khiến ta nghĩ đến tình cảnh của lão tổ tông năm đó, người bị Như Lai Phật Tổ đặt ở dưới chân Ngũ Hành Sơn, chẳng lẽ cũng có tâm trạng như ta bây giờ?……Không lẽ ta sẽ lại đi theo vết xe đổ của người, bị vây khốn năm trăm năm sao?Nghĩ đến đây, ta cảm thấy con đường phía trước thật u ám.
5 Ta lo lắng Cô Nguyệt sẽ gây ra chuyện bất lợi đối với Tây Sơn, cho nên cả ngày tâm thần hoảng sợ bất an. Không nghĩ tới, mỗi ngày hồ ly kia không phải đánh đàn uống rượu thì lại ngâm thơ vẽ tranh, cũng chưa lần nào rời khỏi đỉnh núi này, điều tệ hại hơn nữa chính là ta lại bị mê hoặc bởi hắn, chẳng lẽ hắn cảm thấy yêu tinh trên Tây Sơn đều là những kẻ lưu manh không chút văn hóa, cho nên cố ý chạy đến nơi này biểu diễn một chút xem mình có bao nhiêu phong nhã sao?Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, ta cũng trở nên quen với tiết tấu sinh hoạt mỗi ngày của Cô Nguyệt, tuy rằng vô cùng nhàm chán, nhưng sau nhiều lần tranh thủ tự do không có kết quả, ta cũng chỉ có thể thích ứng với nó.
6 Cô Nguyệt cuối cùng đồng ý thả ta, nhưng yêu cầu ta trở về thuyết phục Thạch Đầu tinh đại vương cũng chính là ta, để nữ yêu tinh hắn gặp ngày đó đến thay thế ta.
7 Hoa Sen Tuyết vì ta mà sinh, cùng ta làm bạn, nếu ta không đồng ý, không ai có thể hái được nó, cho dù có dốc toàn lực để ra tay, chẳng qua cũng chỉ thu được kết cục ngọc đá cùng nát (ý chỉ cả hai phía đều tổn hại).
8 Cô Nguyệt trực tiếp độ ngàn năm tu vi cho ta. Thương thế của ta nghiêm trọng, cho dù có được tu vi ngàn năm, nhất thời cũng không thể phục hồi như cũ, nhưng tính mạng cuối cùng cũng được giữ lại.
9 Đêm lạnh như nước, ta nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được, cả người giống như đang bị thứ gì đó thiêu đốt. Bên ngoài yên tĩnh, ta có thể nghe được tiếng gió nhè nhẹ, là gió phất qua lá trúc, như thổi lên một khúc nhạc trong đêm.
10 Trong rừng trúc, một con Lục Trúc tinh vỗ vỗ ngực mình. Hồ ly này thật đáng sợ, đầu tiên ép nó giả dạng làm Tiên Quân, lúc này lợi dụng xong, còn đến dọa nó.