1 Chuyển ngữ: Di Phong"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Thiếu gia ngài. . . " Nha hoàn Lan Xuân vẻ mặt khó xử, ai chẳng biết Khâu di nương chính là bảo bối trong lòng của thiếu gia, mặc dù lúc này thiếu gia không thường đến phòng nàng, nhưng không có nghĩa là nàng thất sủng! Nếu tiểu thư thực sự động đến nàng, khi thiếu gia trở về, không biết sẽ thu thập các nàng như thế nào đây? Tiểu thư thật sự rất thiếu kiên nhẫn, chẳng lẽ không thể chờ đến khi thiếu gia hoàn toàn vô tâm với Khâu di nương, thì động thủ lần nữa không tốt sao?"Ngươi đi làm là được, hắn biết thì đã có sao? Hắn còn dám hưu ta sao?" Gả cho Hàn Thiếu Quân năm năm, nàng đối với nam nhân kia cũng coi như hiểu một chút.
2 Chuyển ngữ: Di PhongVào lúc Khâu Tiểu Ninh mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, toàn thân không còn chút sức lực nào. Nàng chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay nàng rất ấm áp, sự ấm áp này làm cho Khâu Tiểu Ninh muốn vĩnh viễn giữ trong lòng bàn tay của nàng.
3 Chỉ vì một câu nói của Khâu Minh Thông mà đêm hôm đó Khâu Tiểu Ninh có một giấc mơ đẹp. Sáng sớm hôm sau, nàng vì mình mà chăm chút rửa mặt chải đầu. Đẩy cửa ra nhìn ánh nắng ban mai, nàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, làm cả người thần thanh khí sảng.
4 Hàn phủ. Khâu Khải Chính hành lễ, quy củ giao ra sổ sách doanh thu ở Giang Nam, chờ khi mama đưa sổ sách đến tay Hàn lão phu nhân, ông mới nói: “Lão phu nhân, sổ sách trong tay ngài chính là doanh thu trong nửa năm của Giang Nam, Khải Chính đã tính toán xong, mời ngài xem lại.
5 Chợ Hoàng thành vô cùng náo nhiệt, hai bên ngã tư đường đầy các tiểu thương đang ra sức hô hét chào hàng, ở giữa thì có rất nhiều người đi lại, rất chật chội.
6 Nửa canh giờ sau, mâm bánh bao hấp và nồi cháo cũng hết sạch. Xoa bụng, nghĩ về mấy cái bánh bao nhỏ thấy còn chưa no, Khâu Minh Duệ cướp đĩa của Khâu Minh Trí, ăn hết cái bánh bao rồi liếm miệng, nói: "Nương, con còn muốn ăn bánh bao nhỏ.
7 Hàn phủ. Bởi vì đã lâu không gặp Khâu Minh Thông, lại muốn tìm người đối thơ, Hàn Thiếu Quân quay sang hỏi gã sai vặt: "Tiểu Dục, không phải ngươi nói là Khâu Minh Thông xin nghỉ rồi sao? Sao mấy ngày rồi ta không thấy hắn?" Khâu Minh Thông mặc dù tương đương tuổi hắn, nhưng thông minh hơn người, người như vậy giữ lại bên người mới khiến hắn yên tâm, tương lai hắn cũng có thể lợi dụng.
8 Lúc Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh tìm được Khâu Khải Chính, thấy qua một đêm rồi mà trông ông vẫn khá mệt mỏi. Hai người chào một tiếng với Khâu Khải Chính.
9 Bị ca ca kéo ra ngoài cửa, Khâu Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ nàng gặp La tiểu Lệ sớm như vậy, nghĩ đến nhị ca đối xử với ả giống đời trước, Khâu Tiểu Ninh nhẹ cau mày.
10 Khâu Khải Chính mất hai ngày mới đặt mua được đồ vật cần thiết, may mà tiền viện Khâu gia khá lớn, nếu không thì không thể đặt nhiều đồ như vậy. Nhìn trong viện đầy bàn ghế, Khâu Khải Chính thở phào nhẹ nhõm.
11 "Lão phu nhân, Tổng Quản Sự đưa Khâu quản sự tới nói rằng có chuyện muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp không? Nếu ngài không muốn gặp, nô tỳ sẽ đuổi bọn họ.
12 Hai cha con về đến nhà, Viên thị và Khâu Tiểu Ninh đang chờ ở ngoài cửa, vừa thấy hai người về, Viên thị vội đi tới hỏi: "Lão gia, như thế nào? Các chủ tử có gây khó dễ cho ông không?" Viên thị làm nha hoàn ở Hàn phủ cũng khá lâu, cái suy nghĩ Hàn gia là chủ tử này đã khắc sâu trong đầu bà, vì thế cho nên ngày trước lão phu nhân nghĩ cũng chưa nghĩ liền gả bà cho Khâu Khải Chính.
13 Ngày thứ hai, đúng như Khâu Khải Chính dự đoán việc buôn bán tốt hơn rất nhiều, Viên thị nhìn khách nhân ngồi đầy các bàn lúc này mới yên tâm làm việc.
14 Đêm đã khuya, nhưng Khâu Tiểu Ninh không ngủ được, đứng bên cửa sổ, chống cằm lên tay dựa trên lan can cửa sổ. Nhìn trăng khuyết ngoài cửa, nàng mỉm cười thản nhiên, dường như tất cả đều chệch quỹ tích kiếp trước.
15 Hàn gia, Hàn lão phu nhân vuốt vuốt cái trán đau nhức, tiếng nói có phần mệt mỏi nói: "Chuyện xảy ra như vậy, mặc dù Bả tổng quản sự cùng mấy người ngu xuẩn ở tiệm thuốc bị đẩy ra ngoài, thế nhưng lại giúp cho bọn dân đen đem chuyện huyên náo lớn như vậy, mặt khác việc buôn bán của các tiệm thuốc khác không biết sẽ xa sút như thế nào nữa đây? Có hỏi thăm được gì chưa, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Tất cả đều là thứ làm cho người ta không yên tâm được.
16 Editor: Trang NgọcKhâu Minh Thông thiết kế lời đồn đãi vừa ra, Khâu gia cuối cùng thanh tĩnh. Viên thị vội vàng đặt mua đồ tết, Khâu Khải Chính cẩn thận đếm toàn bộ số tiền kiếm được, chuẩn bị tiết kiệm nhằm tính toán cho sau này.
17 Editor: Hương VũQua năm mới, Khâu gia không có thân thích gì, cho nên không cần đi chúc tết. Nghỉ ngơi mấy ngày, Khâu Khải Chính mở lịch ra xem ngày, ngày mùng mười tháng giêng chính là một ngày tốt, thích hợp cho việc mở cửa làm ăn, hỏi qua ý kiến Viên thị hai người liền quyết định mùng mười mở cửa.
18 Editor: Hương VũNgày hôm sau, sáng sớm, Viên thị dẫn theo mấy đứa bé đến nhà giam muốn vào thăm Khâu Khải Chính. Nhưng vừa mới đến gần đã bị người ngăn cản lại, nha dịch gác cửa vừa thấy bọn họ liền cau mày nói: "Các ngươi là ai, biết đây là địa phương nào không? Lại dám tùy tiện đến gần, không muốn sống nữa!""Sai gia, chúng ta muốn đi vào thăm người thân, xin ngài giúp đỡ.
19 Editor: Hương VũKhâu Tiểu Ninh nghe được lời nói của Xảo ma ma, Hàn lão phu nhân sẽ gặp nàng đã ở trong dự liệu của nàng. Chỉ là, sự lo lắng trong giọng nói của Xảo ma ma Khâu Tiểu Ninh sẽ nhớ kỹ, kiếp trước Xảo ma ma cũng chỉ điểm cho nàng mấy lần, xem như là một người còn chưa mất lương tâm.
20 Editor: Hương VũKhâu Tiểu Ninh vào Hàn phủ một ngày, Xảo ma ma ngược lại không bắt các nàng đến hầu hạ Hàn Thiếu Khanh ngay lập tức, Xảo ma ma dạy bọn họ một ít chuyện đơn giản trong phủ, họ vào phủ vốn chính là cận thân nha hoàn của Hàn Thiếu Khanh các việc nặng nhọc bẩn thỉu cũng không cần họ phải làm.