1 Tiết tử Ti Mệnh[1], nắm giữ mệnh cách của vạn vật. Nhưng nàng lại không có cách nào an bài vận mệnh của chính mình. Nếu nói là có ước nguyện, nguyện vọng lớn nhất của Ti Mệnh chính là có thể an bài cuộc sống của bản thân một lần, trở thành một người bình thường dưới ngòi bút của chính mình.
2 Chương 01: Người như thế kia, đẹp không tả xiết ! Ngoài tam giới, trên là Vạn Thiên Chi Khư dưới có Hoang Thành Vô Cực, đều không có ngày mà cũng chẳng có đêm, là nơi tịch mịch không có một sinh linh nào sinh sống, nơi ấy chỉ có thể vào mà không thể ra.
3 Tự ứng cử Bình thường, Nhĩ Sanh luôn cô độc, một thân một mình. Người thân đều đã sớm qua đời, vậy nên trong nhiều năm qua, nàng sống như một đứa nhỏ ngỗ ngược.
4 Cương thi Trường Uyên bắt đầu dạy Nhĩ Sanh tu luyện pháp thuật. Hắn chỉ có thể truyền khẩu, không thể làm mẫu được song Nhĩ Sanh lại là một cô gái thông minh lanh lợi, đối với những gì Trường Uyên giảng thì hiểu được rất nhanh.
5 Chương thứ tư: Chàng là tướng công của ta [Lời của tác giả: Nhĩ Sanh chưa từng ra khỏi thôn, càng không biết thế giới bên ngoài thôn sẽ là như vậy. Tịch mịch] Nhĩ Sanh đứng đó, thoáng ngẩn người nhớ đến tình cảnh thôn làng ban sáng.
6 Chương thứ năm: Ngực phẳng ! Ta không sợ cô ! Trường Uyên cũng không biết Nhĩ Sanh có bị nhiễm thi độc hay không. Những lời kia của nàng, nói là để biện minh nỗi sợ biến thành cương thi chi bằng nói là để biện minh cho sự sợ hãi bị hắn bỏ lại.
7 Đánh không lại thì bỏ chạy Ban ngày, tất cả đều không có điểm nào khác thường, lũ cương thi bên ngoài trấn tựa hồ như cũng an tĩnh hơn rất nhiều. Nhĩ Sanh ngồi trên ghế nghe ngóng hồi lâu vẫn không thấy có chút động tĩnh gì, dần trở nên chán nản, lại thêm vị tiên trưởng bên cạnh không ngừng quấy rầy, nàng rất muốn nhào lên giường, ôm lấy Trường Uyên, cọ tới cọ lui.
8 Thủ lĩnh Nam Cương Đi sâu vào trong rừng cây, sắc trời đã tối, Nhĩ Sanh vội vàng giơ đuốc lên tìm bắt sâu cho Trường Uyên. Ai đưa đồ ăn đến Trường Uyên cũng từ chối, không ăn, chỉ chịu ăn thứ kinh khủng kia.
9 Chương thứ tám: Hồi Long cốc Hành động dũng cảm của Nhĩ Sanh khiến cho tất cả mọi người phải lắp bắp kinh hãi. Những tiên nhân như bọn hắn còn không thể chống trụ lại được với tà khí, tại sao một cô gái bình thường như nàng lại có thể ? Việt Vương quét ánh nhìn đỏ rực vị huyết tinh nhìn Nhĩ Sanh: “A, trên đời này vẫn còn sót lại một kẻ dại dột, tự đưa mình đến chỗ chết.
10 Không biết chừng mực Địch ta chênh lệch rõ ràng như vậy khiến cho Nhĩ Sanh biết điều lựa chọn phương án ngoan ngoãn không giãy dụa, chỉ là cảm xúc trầm xuống rất thấp.
11 Nhất lân kiếm Cứ ở nguyên một chỗ như vậy qua ba ngày, mắt thấy vết thương trên sống lưng Đại Hắc chậm rãi khép lại, trong lòng Nhĩ Sanh thập phần vui sướng.
12 Không còn Rồng quay về Từ lúc Trường Uyên tặng Nhĩ Sanh cây kiếm, mỗi ngày nàng đều lôi nó ra, mặc kệ có chuyện gì hay không cũng đều phải vuốt ve mấy cái mới an lòng.
13 Chương thứ mười hai: Con đường tu tiên Hai tháng sau, gần Hải thành. Hải thành xây dựng ven biển, trăm năm trước chỉ là một trấn nhỏ nhưng bởi vì năm đó Tề Vương giao hảo rất tốt với các hải đảo của Đông Doanh, nơi này lại là Hải cảng duy nhất mà tàu thuyền của triều đình xuất bến, tự nhiên cũng sẽ từ từ phồn hoa lên.
14 Chương thứ mười ba: Lỗ Mỹ Nhân Thần Chử, đệ tử Vô Phương. Lúc này hắn đang bị trói cứng như một con Mao Mao Trùng, hai mắt mở lớn, liều mạng trừng mắt nhìn Nhĩ Sanh.
15 Ngựa cùng heo … Phù chú trước ngực Thần Chử lặng lẽ nhỏ xuống hai giọt máu. Thần Chử không mắng Nhĩ Sanh nữa, Nhĩ Sanh đương nhiên là không dại chủ động đi tìm phiền phức, vì vậy hai người chia ra mỗi người thành thành thật thật ngồi một bên cánh cửa bị đạp hỏng.
16 Bái sư Bốn vị sư tổ của Vô Phương tiên môn đều cùng lúc xuất hiện, đám tiểu yêu trên thuyền sợ tới lập tức biến trở lại nguyên hình, nhất thời trên thuyền nào là chuột nào là mèo rừng chạy nháo nhào cả lên.
17 Con rắn nhỏ sau núi Edit: Hoa Di Khả Vừa tiến vào Vô Phương tiên sơn, Nhĩ Sanh đã bị tầng tầng lớp lớp mây mù làm kinh sợ một phen. Nàng cũng đã từng nghe qua những truyền thuyết mà người đời truyền miệng nhau về Vô Phương.
18 Xao động Vô Phương, Ngôn Quy điện. Nhìn một loạt sư thúc, sư bá trên đài cao cùng mấy trăm vị đệ tử Vô Phương đứng chật kín hai bên, trong lòng Nhĩ Sanh có chút trống rỗng.
19 Trưởng thành Edit: Hoa Di Khả Tư Qua Cốc nằm bên trong một khe núi hoang vu thuộc Vô Phương, trong cốc địa thế vô cùng hiểm trở, khó thấy trời trăng vì vậy mà tự tạo thành một kiểu khí hậu, đông không tuyết, xuân thu không gió, thực vật sinh trưởng được ở đây chỉ mỗi cây Trường Thanh.
20 Không giống sư đồ Edit: Hoa Di Khả Lúc Nhĩ Sanh dìu Tễ Linh trở về tiểu viện, Trầm Túy đang nằm trên bàn đá phơi nắng, bên người lăn lóc hai vò rượu rỗng, trong tay còn đang ôm một vò uống dở.