21 Lấy không ra …. Trời đất rộng lớn, đi tìm một viên hắc linh châu đâu phải là chuyện dễ dàng. Nhĩ Sanh ngự kiếm bay lòng vòng trên bầu trời Vô Phương tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy chút dấu vết.
22 Hoang Thành Vô Cực Nhĩ Sanh ngã vào một cái hồ trong cấm địa, làn nước lạnh buốt thấu xương quấy nhiễu toàn bộ giác quan của nàng. Nước lạnh khiến cho cơn đau bụng quằn quại cũng đỡ đi phần nào.
23 Thành chủ Hoang Thành Nhĩ Sanh ôm Trường Uyên khóc đến vô cùng thê thảm, mới đầu còn có thể nghẹn ngào thốt lên đôi ba câu, lúc sau, ngay cả hai chữ “Trường Uyên” cũng không thốt lên được.
24 Thiên phạt Nhĩ Sanh chợt nhớ tới rất lâu trước kia, quãng thời gian cùng Trường Uyên ở trong Hồi Long Cốc, nơi đó có một tấm long bia khổng lồ trên thân khắc đầy oán tự, phảng như không cam chịu mà hóa thành lợi kiếm, trực chỉ trời cao sừng sững dựng đứng nơi cuối chân trời.
25 Chương 26: Sư đồ Vô Phương tiên sơn. Trong cấm địa lộ ra cửa vào Hoang Thành, suốt mấy ngày qua, nhân mã khắp mọi nơi đều chăm chú hướng về Vô Phương.
26 Chương 27: Kết giới võng xuống Thấy Trường An, Nhĩ Sanh theo bản năng ôm đầu ngồi bệt xuống, vừa định không có cốt khí mà mở miệng xin tha thứ mới giật mình nhớ đến Trường Uyên còn ở bên cạnh.
27 Thượng cổ phong lan Hai người tựa sát vào nhau trong chốc lát, Trường Uyên cảm nhận được mạch đập mỗi lúc một mạnh mẽ nơi cổ tay Nhĩ Sanh, tâm tư hỗn loạn mới dần bình tĩnh lại, bắt đầu cân nhắc hoàn cảnh xung quanh.
28 Hồng quang Trong Hoang Thành Vô Cực, cát vàng vẫn bay đầy trời. Nữ Oán nhìn theo Trường Uyên và Nhĩ Sanh đi vào trong kết giới, bàn tay nâng chiếc đầu người nhỏ khẽ hạ xuống.
29 Trở về Tìm được phương pháp ra ngoài rồi, nhưng khi họ định đi thì hồng quang lại tiêu thất. Hai người rơi vào đường cùng chỉ đành ngồi bên hồ nước, phóng tầm nhìn ra xa nhìn ngắm bầu trời, chờ hồng quang xuất hiện trở lại.
30 Nhĩ Sanh được Trường Uyên cứu lên bờ. Hắn dùng sức ấn bụng nàng, nước từ trong miệng trào ra, Nhĩ Sanh nằm sấp một bên, khó chịu ho khan. Trường Uyên thở hổn hển mấy hơi, tại nơi này dùng thần lực khiến hắn cảm thấy bị áp bức gấp đôi, chỉ trên dưới hai chiêu đã phải cố hết sức.
31 Đổi con để ăn[1] Edit: HuLi Trường Uyên bị cảm giác kỳ lạ trên mặt làm tỉnh. Vừa mở mắt, hắn liền thấy một đứa nhỏ khoảng chừng một hai tuổi đang đưa ngón tay đầy nước miếng vừa ngậm trong miệng, chọt chọt mặt mình.
32 Ấn Ký Edit: Mèo Punch Trường Uyên cùng Nhĩ Sanh đều tự nhận mình là người có lễ tiết, đương nhiên chẳng thèm để ý tới khẩn cầu của tên thành chủ vô lương, hai người tay trong tay bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
33 Đọa ma Các binh sĩ trong thành cũng không dễ đối phó, lại còn phải bận tâm đến dân chúng, vì vậy Trường Uyên không thể thi triển pháp thuật một cách bừa bãi.
34 Mệnh bộ Cửu Trùng Thiên, điện Thường Thắng, phủ Chiến Thần. Ngoài phủ Chiến Thần mười dặm đều là hồng mai đương kì nở rộ, khoe hương sắc dưới ánh nắng mặt trời.
35 Sư môn như quê hương Edit: MèoPunch Nhĩ Sanh cọ qua cọ lại một hồi cảm thấy cũng đủ, lại đúng lúc nghe được Trầm Túy trêu Trường Uyên như vậy, liền dụi mắt nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, Trường Uyên gọi người một tiếng nhạc phụ, không có gì sai.
36 Chuyện xưa ở Lưu Ba Edit: MèoPunch Ở trong Tàng Thư các tìm rất lâu Nhĩ Sanh cũng không tìm ra cuốn thư tịch nào ghi lại chuyện của Trường An. Cuối cùng vẫn là Trầm Túy leo lên tầng cao nhất lục lọi một hồi sau liền lôi ra được một cuốn thư tịch cũ nát trong một góc hẻo lánh của giá sách.
37 Chương thứ ba mươi chín: A Vu Nhớ lại dáng vẻ trắng bệch thiếu sức sống của Nữ Oán khi ở trong Hoang Thành Vô Cực, Nhĩ Sanh hoàn toàn không thể liên hệ nàng ta với nữ tử kiều mỵ dính chặt bên người Trường An lúc này.
38 Chương thứ bốn mươi: Vĩnh viễn không an “Trường An. ” Dung Tô một cước đá văng đám đệ tử thủ vệ Lưu Ba, đem A Vu che chở phía sau mình, “Mau ra đây cho ta!” “Dung Tô ca ca.
39 Chương bốn mươi mốt: Tỷ muội “Nhĩ Sanh. . . Nhĩ Sanh?” Tiếng gọi dịu dàng quen thuộc dần trở nên rõ ràng bên tai, nàng từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên thấy được đó là gương mặt kề sát của Trường Uyên.
40 Chương thứ bốn mươi ba: Nguy cơ tiềm ẩn Sáng sớm, trong Vô Phương tiên môn. Chuông trấn ma phía trước cửa sổ phòng tiên tôn bỗng vang lên những tiếng thanh thúy, ánh mắt Hiên Viên kiếm dựng ở ngoài phòng khẽ động, nhìn về phía tiên nhân lạnh lùng nhưng trong trẻo đang nhập định trong phòng.