1 Suốt cả mùa thu, Mộ Dung Thu Thủy đều đi dạo loanh quanh đường phố lớn phía Tây gần thành Lạc Dương. Trong hẻm nhỏ đầu đường có một quán mì đêm của lão Trương rất quen thuộc với hắn, trước sau đều gọi Mộ Dung công tử.
2 Lúc Đỗ Lương Dạ sóng vai cùng Vô Song đi ra từ đám cỏ lau, lúc đầu thì Mộ Dung Thu Thủy không hiểu, thì giờ bỗng nhiên đặc biệt hiểu. Mộ Dung Thu Thủy dựa người vào thân cây có cảm giác mất mát, giống như trời đất đồng loạt sập xuống, đầu tiên là cảm giác đau đớn khôn nguôi, sau đó lại cảm giác hối hận mãnh liệt – hối hận vì sao lại không tiếp nhận Đỗ Lương Dạ, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã làm hắn vô cùng hổ thẹn.
3 Ôn Lương Tương theo sự chỉ dẫn của gã tiểu đồng đi vào trong viện. Nàng vừa đi vừa thầm khen ngợi, xem như là nàng đang đi gặp người không quen biết, nhưng đối với bố cục của hoa viên này lại khen ngợi không ngớt.
4 Mộ Dung Thu Thủy tỉnh giấc trong tiếng pháo. Ánh nắng nhảy nhót bên song cửa sô, hình như bên ngoài cũng sợ hãi bởi tiếng pháo nổ kinh thiên động địa.
5 Bữa cơm tối được ăn ở Yến Tân lâu. Đây là tửu lâu tốt nhất ở thành Lạc Dương, phủ nha và khách điếm Phượng Phi trong lúc này có thể gọi là gặp may, chiếm hết ưu thế.
6 Đỗ Lượng Dạ không đi bảo hộ Phạm đại nhân tuần thành mà đi thẳng về nhà ngủ. Thứ nhất, nàng thấy trong người khó chịu, đầu choáng váng nóng rực; thứ hai, nàng biết căn nguyên bên trong của vị Phạm đại nhân này, vả lại hộ vệ cũng rất nhiều, hơn mười đội, nàng thật sự không muốn sắm vai kẻ ngu ngốc nữa.
7 Đứng ở một nơi nào đó cao nhất quan sát thành lạc Dương trong đêm, cảm giác hoàn toán khác biệt. Vạn nhà trong thành đèn dầu lít nhít nhỏ như đom đóm trong bụi cỏ, lại như ngôi sao nhỏ rơi xuống trần thế.
8 Đỗ Lương Dạ rất có ấn tượng với Mãnh Trì, từ lịch sử đến câu chuyện xưa “tương tương hòa”. Đấy là lúc nàng còn bé, phụ thân giảng một trong những câu chuyện xưa cho nàng, lúc đầu nghe thì rất hứng thú, sau này nghe nhiều, càng lúc càng chán.