1 Dương Phàm mới từ siêu thị đi ra ngoài, cô cầm theo một túi đồ, bên trong có băng vệ sinh, kẹo cao su cùng một chút thức ăn vặt, ví dụ như khoai tây chiên, chocolate.
2 Dương Phàm nhìn mặt trời, cô có cảm giác, thời gian ở đây dường như không được bình thường, ban ngày hình như quá dài. Ăn xong thịt, hắn dập lửa, sau đó ôm cô đi tới chỗ có ánh mặt trời.
3 Hắn mang Dương Phàm đến bên một dòng suối nhỏ trong rừng rậm, rốt cuộc khi nhìn thấy có nhiều nước như vậy, Dương Phàm cảm thấy cực kỳ hạnh phúc! Cô thật sự sắp chết khát rồi.
4 Giải quyết xong vấn đề đáng sợ nhất kia rồi, Dương Phàm mới chậm rãi bỏ xuống cảnh giác với hắn. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt cô đã sinh sống ở đây hơn bốn mươi ngày.
5 Dương Phàm định làm quần áo. Nick chỉ đem toàn bộ da khoác lên người cô, mỗi lần cởi xuống hoặc mặc lên luôn rất phiền phức. Bởi vì hắn làm những cái kết kia khiến cho cô không cách nào mở được, hơn nữa một khi mở ra rồi cô cũng không có cách nào cột lại lần nữa.
6 Dương Phàm bắt đầu nơm nớp chiến đấu chuẩn bị qua mùa đông, nhưng thoáng một cái hơn một trăm ngày nữa trôi qua nhưng cô vô thức phát hiện mình nên tính lại thời gian ở thế giới này lần nữa xem nó chậm bao nhiêu lâu.
7 Dương Phàm biết bây giờ mình có vấn đề, từ sau cái lần Nick nổi giận kia, cô đột nhiên trở nên trầm lặng. Lúc đầu, cô để mặc cho mình nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng hơn mười ngày sau, lúc nào Nick rời đi cô đều chui vào hang đá, chỉ khi nhìn thấy hắn trở về mới đi ra ngoài.
8 Ảnh hưởng chuyện lần trước để lại cho Dương Phàm đã dần dần biến mất, mỗi ngày cô đều ghi chép thời gian, khám phá tất cả những điều xung quanh, bất kể là tảng đá hay là đất, thức ăn hay động vật.
9 Người đi đường hẳn là phải buồn tẻ, nhưng Dương Phàm không có thời gian để buồn tẻ vì lo lắng. Bởi vì Nick đi ngày đi đêm, khi cô nằm trên lưng của hắn ngủ, dù một giây hắn vẫn không ngừng chạy băng băng về phía trước, vẫn chạy.
10 Núi đá đen, Dương Phàm rất nhanh đặt tên cho ngọn núi mà bọn họ đi tới. Nick bò rất vất vả, trước kia Dương Phàm chưa bao giờ cảm thấy hắn khổ cực, bởi vì chuột đất rất dễ bắt, chỗ bọn họ ở lại vừa hay không có gặp qua loài động vật nào đi săn quá lớn.
11 Dương Phàm tỉnh lại trong bóng tối, phát hiện trước mặt mình có một con ngựa. Nó lớn hơn loài ngựa mà cô biết rất nhiều! Quả thật chính là khổng lồ!Sau đó cô phát hiện đây là vì cô đang nằm trên đất nhìn nó, đợi cô ngồi dậy mới thấy hình thể con vật trước mắt này là bình thường.
12 Khi phát hiện ra bí mật kinh khủng này, người ta sẽ biến thành dạng gì?Phản ứng của Dương Phàm là làm bộ như cô chưa từng phát hiện ra bí mật kia. Cô muốn tự gạt bản thân mình.
13 Nick không có chút phản ứng nào với nụ hôn kia. Sau khi khiếp sợ, Dương Phàm phục hồi lại tinh thần mới phát hiện điều này, kết quả là cô rất không vui.
14 Đối với việc người Nick nhỏ đột nhiên xuất hiện kia, Dương Phàm luôn len lén núp trên người Nick quan sát kỹ người ta, chờ thằng nhóc kia chạy tới, cô đụng cũng không dám đụng, ba chân bốn cẳng bò lên người Nick.
15 Người Nick nhỏ thay lông lần đầu xong liền trưởng thành rất nhanh, bọn họ thay lông trong vòng một tháng đã đạt tới đỉnh điểm, sau đó mới dần dần chậm lại.
16 Nỗi lo về thức ăn vào mùa đông không chỉ của riêng người Nick. Vào một buổi sáng, khi Nick cùng một phần ba người Nick khác ra ngoài đi săn, trong sơn động chỉ còn lại hai phần ba người Nick và động vật, còn có Dương Phàm.
17 Dương Phàm vẽ lại chuyện người Nick đánh nhau với con chim lớn trên vách đá. Cô muốn dùng phương thức này để kể lại chuyện của mình và người Nick cho người ở thời đại sau biết, hoặc là một sinh vật trí khôn cấp cao khác biết.
18 Từ ngày đó, Nick dưỡng thành thói xấu thích dùng đuôi ném đá tới để trêu chọc Dương Phàm. Có lúc bọn họ ăn cơm xong xuôi, vẫn chưa tới thời gian nghỉ ngơi buổi tối, hắn đã dùng cái đuôi đánh bay cục đá nhỏ bên cạnh tới để làm cô vui vẻ.
19 Mùa đông sắp qua, đây là một tin tức tốt đáng ăn mừng đối với Dương Phàm. Lúc đầu cô chưa phát hiện ra mùa đông sắp kết thúc, nó giống như một thảm họa đang đến gần hơn.
20 Không muốn chạy trốn ’. Dương Phàm không muốn nghĩ xem đây rốt cuộc là tiến bộ hay là lùi bước. Mặc dù lý trí nói rõ cho cô biết điều này đại biểu cho cái đầu của cô đã bị vào nước rồi.