1 Bóng đêm mông lung, ánh trăng như nước. Trong bóng đêm tại nơi đây, ở một góc ánh sáng chiếu không đến, có sáu bóng đen vây ngăn một người áo đen nhỏ bé.
2 Lâm Huyền Băng vừa mở trợn mắt liền nhìn thấy một đôi hài màu bạc tới trước mặt nàng. Cơ hồ là theo bản năng, thân thể của nàng đã làm ra phán đoán chính xác, đôi hài kia đạp đất đứng bên cạnh nàng.
3 “Về sau cẩn thận một chút, không có việc gì thì cách xa Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông một chút. ” Lâm Huyền Thiên lấy tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lâm Huyền Băng.
4 Trước kia Lâm Huyền Băng là một cô nhi, căn bản là không có người thân, lúc ở thiên tuyệt môn, trong mắt người khác môn chủ đối với nàng rất tốt, nhưng có ai biết môn chủ kỳ thực chỉ xem nàng như một công cụ kiếm tiền mà thôi.
5 “Hách phu nhân, tộc trưởng cho mời. ” Lâm quản sự tuyên bố một tiếng với Hách Ngưng Chi, ngữ khí kia tốt hơn so với Lâm Huyền Băng một chút. “Đã biết, ngươi có thể cút.
6 Lâm tộc trưởng chuyển ánh mắt từ trên cháu gái mình qua trên mặt Mộ Dung tộc trưởng ngồi bên cạnh ông. “Mộ Dung huynh, huynh đã trở thành thân thích của hoàng gia, Lâm gia chúng ta đây tự nhiên không dám trèo cao, phong hưu thư này hay là huynh cứ để tôn tử giữ lấy, bọn họ nay không ai liên quan đến nhau.
7 Đấu khí cấp 1, cho thấy thân phận tu luyện giả, cho người ta thấy rằng có thể hấp thụ linh khí thiên địa, có tư cách tu luyện vũ lực. Bình thường trẻ con tới sáu tuổi đã có thể kiểm tra, sau đó phối hợp công pháp, gia tăng tốc độ hấp thu linh khí thiên địa.
8 “Tiểu quỷ, ngươi không gặp quỷ đâu. ” Đột nhiên một âm thanh truyền đến từ trong phòng. “Ai?” Lâm Huyền Băng cấp tốc nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng trừ nàng ra thì không có người ngoài.
9 “A, ha ha ha, tự do, tự do, ta rốt cuộc cũng tự do rồi, một ngàn năm, vẻn vẹn một ngàn năm, ta lại thấy ánh mặt trời rồi. ” Hư ảnh lão nhân ngẩng đầu lên cười như điên với nóc nhà.
10 Lâm Huyền Băng qua một hồi suy nghĩ đã bình tĩnh lại. Bây giờ nàng phải đối mặt với một vấn đề, tuy rằng nàng lấy được bí kíp luyện đan này nhưng mua dược đỉnh cùng với thảo dược sơ cấp cũng cần có tiền.
11 “Này, ngươi là thị huyết ma hoa sao? Sao ta có cảm giác ngươi có chút giống thực vật nhưng lại không giống thực vật, có chút giống động vật nhưng cũng chẳng giống động vật? Chẳng lẽ ngươi là do thực vật và động vật lai giống ra sao?” Lâm Huyền Băng nhìn chằm chằm ma hoa trong tay, không khỏi nói ra ý nghĩ trong lòng.
12 “Này, chủ nhân trước kia của ngươi là luyện đan sư sao?” Lâm Huyền Băng nhìn các loại thảo dược một lát, kéo kéo sợi dây buộc ma hoa. “Ừ, đúng vậy, chủ nhân trước kia rất lợi hại, hắn là luyện đan sư đệ nhất Yêu giới đấy”.
13 Lâm Huyền Băng nhìn bộ dáng cẩn thận của tiểu ngân hồ, cũng không sốt ruột mà nhàn nhã đứng ở nơi đó, nàng đang đợi tiểu ngân hồ đưa ra quyết định cho bản thân.
14 Lâm Huyền Băng đá đá địa ngục ma hoa bên cạnh, “Chó ngoan không cản đường, đừng cản trở tỷ tỷ đi tìm bảo vật”. “Được, được, ngươi tìm ngươi tìm, những thứ kia đều là của ngươi” Địa ngục ma hoa nịnh nọt đi theo phía sau Lâm Huyền Băng.
15 Á, sao nàng có thể nổi lên ý nghĩ như thế? Lâm Huyền Băng lắc đầu một cái, nàng nhìn đống kì trân dị thảo trước mặt, trong lòng không khỏi vui sướng, bất quá nàng lập tức ý thức được một vấn đề, nàng làm sao có thể đem được hết số này đi? Nếu để đây nàng sợ sẽ có người ngoài xông vào cướp hết, mang hết đi thì nàng xui xẻo rồi.
16 Tiểu ngân hồ đứng trên vai Lâm Huyền Băng, lắc lắc cái đuôi đầy lông, làm cho Lâm Huyền Băng có chút ngứa. Lâm Huyền Băng suy nghĩ một lát rồi lấy một khối kẹo từ trong túi áo ra.
17 Tiểu nam hài té trên mặt thế nhưng lại bò tới ôm lấy đùi Lâm Thừa Tông hai tròng mắt như nai con nhìn chằm chằm Lâm Thừa Tông, chỉ con thỏ bị thương, mở miệng cầu xin Lâm Thừa Tông: “Ca ca, nó bị thương, trả nó lại cho ta được không?”“Phi, đồ tiện nhân hạ lưu, dám chạm vào thân mình ta, cút.
18 Lúc Lâm Mộng Tuyết ngã xuống đất, Lâm Thừa Tông nhanh chóng tiến lên nâng ả dậy, miệng của ả bị sưng lên, hắn ngẩng đầu, con ngươi âm ngoan nhìn Lâm Huyền Băng nói: “Lâm Huyền Băng, ngươi thật là muốn chết.
19 “Ha ha, nhìn hắn như vậy có giống đầu heo không kìa?” Địa ngục ma hoa khoa trương cười lớn. Đóa hoa màu đỏ xương cốt tán loạn, làm cho người ta sợ không biết bộ rễ cây nhỏ bé kia có thể chống đỡ được cái đầu bự của nó hay không.
20 Lâm Huyền Băng nhìn quanh, hiện tại không đi thì chờ khi nào? Chờ Tam trưởng lão đi rồi, Lâm Mộng Tuyết cùng Lâm Thừa Tông khẳng định là sẽ nhân cơ hội đó dạy dỗ nàng.