1 Kiều Đa Bảo sinh ra ở một cái gia đình đặc thù, cha mẹ của cô đều là thành viên phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học trọng điểm ,chính là nghiên cứu các loại tạo phúc nhân loại, sau đó quanh năm suốt tháng ngâm mình ở phòng thí nghiệm không trở về nhà.
2 Kiều Đa Bảo ở lớp học trên cơ bản là diện nữ sinh nghịch ngợm lại bướng bỉnh, trên lớp học ngủ ngủ, nói chuyện, cùng bạn học ngồi cách hai bên thi nhau ném giấy, khi đi học âm thanh ồn ào cơ bản áp đảo âm thanh giáo viên giảng bài Tuổi nhỏ hơn một chút giáo viên tức giận đến tức sùi bọt mép, lâu năm một chút thiếu chút nữa cao huyết áp, mắng cũng mắng bất quá, đánh cũng không dám đánh, cuối cùng dứt khoát giáo viên mỗi khóa căn bản là ở trên bảng đen qua loa viết chút ít sau khi dạy xong liền sớm tan học tránh người.
3 "Ta không phải là Quách Tiểu Cường. . . Ta là Quách Tĩnh. . . . "Kiều Đa Bảo nhìn bàn tay bẩn thỉu của Quách Tiểu Cường, cau lông mày lui về phía sau, nhìn vẻ mặt không thể lên tiếng của hắn, "Cậu chưa nộp bài tập số học.
4 Thầy Lưu lần đầu nhận được đầy đủ hết sách bài tập, có chút kinh ngạc đẩy mắt kính, mười phần tán thưởng khen ngợi Kiều Đa Bảo một phen. Từ đó sau, những khóa đại biểu kia muốn thu bài tập mà thu không đồng đều rối rít tìm Kiều Đa Bảo hỗ trợ, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, cơ bản không ai dám không giao.
5 Nụ cười trên mặt Lâm Nguyệt Dung không chút thay đổi, không biết rõ đang suy nghĩ gì. Đối với mọi thứ chung quanh xì xào bàn tán dường như cũng không nghe thấy.
6 Chu Tích Tiệp vốn là ngồi gần Kiều Đa Bảo, chứng kiến Kiều Đa Bảo nghe được, cậu tự nhiên cũng biết. Đối với việc Lưu Hải Yến nhục mạ người khác, cậu nhíu mày, mặc dù cậu đối với Hồ Tiểu Đình không có cảm giác gì, nhưng cậu cũng thấy cô ấy đối xử tốt với Kiều Đa Bảo, làm trưởng lớp, vừa muốn mở miệng nói chút gì đó, cậu liền thấy bộ dạng Kiều Đa Bảo đột nhiên xù lông nổi đóa.
7 Chu Tích Tiệp lề mà lề mề đi đến nơi gửi xe đạp. Kiều Đa Bảo đã chờ ở nơi đó, hai tay cô chống lên yên xe, khuôn mặt nhỏ nhắn nhàm chán nhìn trái nhìn phải, khóe mắt quét đến khuôn mặt Chu Tích Tiệp ,lập tức nhảy dựng lên bất mãn hét lên: "Cậu ba họ Chu, cậu quá chậm!"Chu Tích Tiệp nhìn cô một cái, lành lạnh mà nói: "Nếu có hiềm khích, mời cậu tự cưỡi xe mà về.
8 Vài phút sau, Chu Tích Tiệp ôm theo ấm trà cùng chén nước đi ra, ngay trước mặt Chu Huyền thả túi trà xuống, sau đó rót một chén đưa cho Chu Huyền. Chu Huyền hoài nghi nhìn Chu Tích Tiệp một cái, nhưng nhìn nước trà thanh thanh trong cốc cũng không có chút đáng nghi nào, gật đầu nhẹ tỏ ý hài lòng,"Em trai của anh đã thực sự hiểu chuyện nha.
9 Kiều Đa Bảo trừng mắt liếc cậu một cái, uy hiếp nói: "Mặc kệ cậu trở mặt như thế nào, dù sao ăn đồ của tôi rồi thì phải đền đáp, nếu không. . . . . Hừ hừ!"Kiều Đa Bảo hừ xong liền xoay người đi ra ngoài, đi ra khỏi cửa vẫn không quên quay đầu lại nhiều 'Hừ' một tiếng.
10 Buổi tối, hơn mười giờ, Chu Tích Tiệp ở trong phòng chơi game, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét cao vút, cực kỳ thê lương, tiếng gào thét tê tâm liệt phế ấy là từ trong phòng Kiều Đa Bảo truyền ra, hù dọa hai tay cậu run lên, thiếu chút nữa đem máy chơi game trong tay vứt ra ngoài.
11 Nửa tháng sau khi thi giữa kỳ, Kiều Đa Bảo bỗng nhiên nổi tiếng, oanh động toàn bộ lớp. Điểm số học lần trước cộng điểm 20’ nhân đôi, cô đứng đầu lớp.
12 Đối với chút ít tin đồn này, Chu Tích Tiệp có nghe nói nhưng vẫn không có bất kỳ giải thích cùng cử động nào. Làm lớp trưởng nên uy danh truyền xa: tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, đối với người nào cũng đều là một bộ dạng xa cách lạnh như tòa băng sơn, cho nên không có người nào dám ở trước mặt cậu hỏi thăm rõ ràng.
13 Ngày nhất trung khai giảng, cha mẹ Chu vừa mua Audi chở Chu Tích Tiệp cùng Kiều Đa Bảo đến đến trường học mới, Chu cha có tập đoàn Chu Dương đã phát triển cực kỳ lớn, ở thương giới cũng bắt đầu có danh tiếng không nhỏ.
14 Chu Tích Tiệp kéo Kiều Đa Bảo đi ra khỏi trường học, tới tiệm ăn nhanh gần đó ăn một bữa no bụng xong, lại dạo qua một vòng quanh con đường cạnh trường, mua không ít đồ dùng hàng ngày.
15 Cuộc sống ở Cao trung so với sơ trung thoải mái hơn, Chu Tích Tiệp ban đầu ở lớp học mới không có chút danh tiếng nào. Một tuấn sau, cậu gặp lại bạn học cũ thới sơ trung, lập tức tỏa ánh hào quang.
16 Chu Tích Tiệp tay ôm áo mà cậu vừa mới chơi bóng, dưới bóng cây ở sân trường, cậu tìm được Kiều Đa Bảo đang hóng gió. Kiều Đa Bảo thấy xa xa Chu Tích Tiệp như mang theo ánh sáng đi đến, bóng dáng tuấn tú đẹp mắt tựa như từ trong truyện tranh đi ra.
17 Cô gái nhắm chặt hai mắt lại, vung quả đấm ra. Cậu vội vã lui về phía sau mở miệng giải thích: "Cậu. . . Bạn học, đừng hiểu lầm!"Kiều Đa Bảo từ từ mở mắt nhìn sang, tỉ mĩ quan sát nam sinh đối diện bị ăn một quyền của cô.
18 "Cậu cũng phải về nhà sao?"Vạn Tiểu Bân gật đầu nhẹ, "Qua vài trạm nữa là đến. "Kiều Đa Bảo ừ một tiếng, lại bắt đầu nghiêng đầu buồn ngủ, bất quá không có buồn ngủ, qua một phút, cô lại tỉnh lại hướng về phía Chu Tích Tiệp hỏi: "Cậu có mệt hay không? Nếu không thì cậu đem túi sách cho tôi cầm đi.
19 Triệu Nghị Nhiên trợn tròn mắt, nên biết có bao nhiêu nữ sinh nghĩ muốn cùng anh hợp tấu anh cũng không đáp ứng, hiện đang chủ động tới mời lại bị cự tuyệt?Mắt thấy Kiều Đa Bảo đi như vậy, Triệu Nghị Nhiên đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình bị đả kích, anh vuốt vuốt mi tâm, trước bao nhiêu con mắt nhìn soi mói, thế nhưng -- đuổi theo! Nhìn thấy một đám nữ sinh tâm đều vỡ thành bảy, tám khối.
20 Lé mắt gặp Kiều Đa Bảo nhìn Triệu Nghị Nhiên đến ngẩn người, mỹ nữ tóc dài kia trong mắt tràn đầy trào phúng cùng khinh thường. Chu Tích Tiệp ở nhà ăn ăn cơm, tìm vị trí ít người ngồi xuống, không yên lòng ăn một ngụm lại một ngụm.