1 Cô gái đứng trước cửa phòng khám, cầm ra tờ giấy kết quả khám sức khoẻ đọc một hồi thì thở dài, chậm rãi trả nó lại vào trong phong bì màu vàng. Có một người gần đó thấy vậy liền không kiềm được thắc mắc cùng tiếc thương cho người đẹp, đánh tiếng an ủi_”Chuyện gì cũng có thể giải quyết.
2 Hàn Diễm đã chết, thật sự đã chết. Nhưng cái chết của cô quả thực vô cùng nực cười. Giờ phút này cô lặng lẽ đứng bên bờ sông, nhìn mọi người chỉ trỏ vào thân xác đang trương phình, từ từ thối rữa đến đáng tởm của mình.
3 Hàn Diễm cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng, dập dìu như đang ở trong nước. Trước mắt thì vẫn một mảnh tăm tối không chút ánh sáng. Bỗng nhiên trong đầu lại pha lẫn hai dòng kí ức, một của cô và một của ai đó.
4 Hàn Diễm từ sau đêm đó thì liền tiến vào trạng thái nữa tỉnh nữa mê kéo dài suốt một tháng. Hôm nay tỉnh lại liền không mụ mị như bình thường mà lại khá tỉnh táo, đảo mắt nhìn quanh phòng“Thật sự xuyên luôn rồi sao??”_vừa tự thì thầm, lại một lần nữa đưa mắt nhìn quanh căn phòng không một bóng người.
5 Từ sau hôm trò chuyện kia thì Ly Bách biệt tăm, biệt tích đi đâu mất hết mấy ngày. Hàn Diễm nghĩ hắn chắc có việc riêng nên cũng lười hỏi, lười quản. Chỉ là trong lòng lại có chút chờ mong.
6 Hàn Diễm thở hắt ra, xoay phải thu gối ôm vào lòng, rất thoải mái vung chân gác qua, mặt cũng vùi vào, tiện tay kéo lên chăn dày phủ qua đầu, rất thoải mái chép miệng ngủ tiếp.
7 Hàn Diễm thong thả đẩy cửa bước vào phòng, theo sau là tiểu Thi mặt mày cứ lấm lét mãi. Tiểu nha đầu vừa vào liền nhanh chóng thắp lên trầm hương và lò than thứ hai trong phòng.
8 Hàn Diễm bởi vì mê chơi mà phát sốt. Chuyện này cũng quá bình thường với một người hiện đại như cô. Chỉ là có người chăm sóc cô lúc đó thì quả thực mới là chuyện lạ.
9 Hoàng hậu nghiêng đầu liếc nhìn nàng, sau đó cũng không nói gì, cứ như vậy nhanh bước mà rời đi. Ly Thành đứng lên, phủi phủi áo nhìn Hàn Diễm, cúi người, mắt chăm chăm nhìn lên Vũ Lâu điện bên trên, hướng nàng nói nhỏ_”Là Vân hoàng hậu, tên tự là Vân Liên”Hàn Diễm được Ly Bách thả xuống, che chắn phía sau lưng, bên phải, bên trái lại là tên hộ vệ cùng tiểu nha đầu Thi Thi, trước mặt lại là Ly Thành.
10 Sáng hôm sau, gia đình riêng của Ly gia tập hợp tại gian phòng của Hàn Diễm. Nàng chán nản đóng lại quyển sách mới đọc được hai trang đặt lại trên bàn trà, tay gác lên thành ghế, chống cằm, cổ chân này bắt lên đùi chân kia bắt đầu rung lắc, không chút kiên nhẫn nhìn đến tấm lưng tên hộ vệ bị ép nhận của của mình đang đứng ngoài cửa phòng khách, rồi lại nhìn qua Ly Bách ở đối diện, liếc qua phía bên phải chính là hai phu phụ Ly gia, sau lưng nàng là tiểu Thi mà không khỏi cảm thấy có chút bực bội_”Tiểu Thi, có rảnh không??”Đứa nhỏ được quan tâm liền cười như hoa, gật đầu không suy nghĩ_”Vâng”Hàn Diễm chỉ tay ra ngoài cửa chính chỗ của hộ vệ, rất nhẹ nhàng nói_“Ra ngoài đứng cùng hắn đi”“.
11 Hàn Diễm ngồi bên bàn phấn, ngáp dài, dụi mắt, lười nhát hỏi _“Sao rồi??”Tiểu Thi hì hục cột tóc cho chủ tử, được hỏi tới vẫn là bộ mặt như hoa, gật đầu_”Hoàn thành rồi ạ.
12 Hàn Diễm thở dài nhìn xuống nơi cổ tay bị cột dây của mình rồi tùy hứng cố ý đung đưa tay trước sau, xoay trái chạy phải liên tục, cứ lăn xăn qua lại không biết mệt là gì.
13 "Tiểu Thi"_Hàn Diễm đứng yên giữa phòng, khoanh tay chăm chú nhìn tiểu nha đầu đang trải lại mềnh gối cho nàng
"Vâng"
"Quần áo đã có chưa??"
"A, sáng sớm mai tiểu Thi sẽ đi lấy ạ"
"Miếng ngọc bội, cùng quần áo kia, sáng khi lấy về rồi thì để cùng một chỗ trên bàn phấn dùm ta"
"Được ạ"_đứa nhỏ quay trở ra, rất vui vẻ nhìn tiểu thư nhà mình, bắt lấy cánh tay nàng_"Tiểu thư, mau ngồi xuống, tiểu Thi giúp người chải tóc"
Hàn Diễm nhìn qua vẻ mặt vui vẻ kia, thờ ơ ngồi vào bàn, ngón trỏ khẽ nhịp, sau đó vẫn là đánh một hơi thở dài_"Bản vẽ, à không, mấy bức vẽ ngươi có mang đến không, đem ra đây để ta xem"
Tiểu Thi nghe được thì vẻ mặt liền ngạc nhiên, sau đó liền hớn hở từ trong tay áo lôi ra một xấ giấy dày cộm khiến Hàn Diễm nhìn qua cũng phải giật mình_"Đây tiểu thư"
"Ngươi hay thật.
14 Lần đầu tiên, có người tình nguyện mang Hàn Diễm đi ra ngoài cùng đi dạo, cùng vui vẻ. Dù nàng biết hơn một nữa ý đồ của hắn là gì. Đối với phần còn lại, Hàn Diễm nàng không dám cam đoan.
15 Sáng sớm, ngoài tiểu viện nơi cổng vào bằng đá Hàn Diễm đang ở, Ly Nhược cứ mãi đứng đó, lấp ló ra vào, thỉnh thoảng không kiềm được đưa mắt nhìn qua nơi Hàn Diễm đốt quần áo của Ly Hiên hôm qua, sau đó lại trầm mặt, cúi đầu nhìn hạp thức ăn trong tay, rồi lại hít thật sâu, tiếp tục nhìn vào cửa phòng Hàn Diễm.
16 Hàn Diễm nhướn mày, đề phòng, cẩn trọng giơ tay nhận lấy bọc vải trắng từ lão bà đưa qua_"Lão bà, bao tiền?"
Lão bà nghe được liền bật cười, xua tay_"Không cần, tiền của người, ta không lấy.
17 "Thái tử đệ đệ của ta, sao không đi nhanh một chút, ta không muốn chậm trễ đâu"
"Không cần"
"Nhưng ta không nỡ"
"Ngươi, thật bẩn"
Trịnh Lương cười khì, vẫn giữ lấy khóe miệng vui vẻ của hắn, ngoáy đầu, liếc nhìn về phía Trịnh Hành, xoay người bước tới, sau đó lại dừng chân, trực tiếp mặt đối mặt với Trịnh Hành.
18 "Tiểu Thi, trước tiên qua nói với lão gia đêm nay giờ tí ta muốn nói chuyện với ông ta, sau đó ngươi đi qua đưa. . . "_Hàn Diễm cầm mảnh giấy được gấp lại định đưa cho tiểu nha đầu thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn mảnh giấy, lại nhìn tiểu Thi rồi nhìn ra ngoài cửa, khẽ nhếch môi cười thu lại giấy, chậm rãi xé_"Không cần, chỉ cần nói với Ly lão gia là được, mau đi đi"
Tiểu Thi nghiêng đầu nhìn biểu hiện của chủ tử, sau đó cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi rời đi.
19 Một buổi sáng sớm trong lành cùng bầu không khí lạnh lẽo trong vắt, vài đợt tuyết cố bám trụ trên nhánh cây bởi vì nặng hay không đủ chỗ mà nặng nề rơi xuống nền tuyết bên dưới.
20 Hai ngày nay bầu không khí bao quanh Hàn Diễm chính là nhàn nhã, nhẹ nhàng. Đôi lúc nàng không kiềm được mà nghĩ vu vơ rồi tự làm mình rối tung trong chính mớ suy nghĩ phức tạp do chính mình gây ra và đến cuối cùng lại tự mình tìm một góc kín đáo nào đó, bó gối, đặtcằm tựa lên, mắt lúc thì nhắm, lúc thì ngơ ngác mà nhìn quanh.