21 Phía bên kia
"Không biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào đây. Thật thú vị"_Ly Bách cười nhạt, thở dài, nâng lên chung trà lạnh, chậm rãi uống
"Việc gì??"_một người ngồi cùng bàn lên tiếng hỏi khiến hắn có chút bất ngờ, dường như vẫn không hay biết có ai đang ngồi cùng bàn với mình
Ly Bách liếc nhìn qua người kia rồi lại trở lại tầm nhìn xuống dưới lầu, thờ ơ đáp trả_"Không phải việc của đệ"
Hắn vẻ mặt đôi chút tổn thương nhưng rất nhanh lại vỗ nhẹ bàn, thay chung trà khác cho Ly Bách_"Được thôi, nào uống"
Hắn cũng không để tâm nhiều đến người bên cạnh, chung trà cũng không đụng tới mà lại xòe quạt, che nữa mặt, nháy mắt với người bên dưới_"Đệ không phải bận việc sao?"
"Đệ sao? Đệ còn một canh giờ, hiện tại huynh có muốn cùng đệ nói vài chuyện triều chính không?"
"Thứ lỗi ta không hứng thú, mà ta cũng không muốn đi.
22 Đứa nhỏ vẫn thấy vẻ mặt tươi cười thân thiện của Hàn Diễm liền ngay sau đó liền mếu máo oa oa lên khóc trông rất thảm. Hàn Diễm nàng lúc đầu ngạc nhiên không nghĩ đứa nhỏ sẽ khóc khi bị thách thức, liền tròn xoe mắt nói_"Tiểu Hoa cô nương, cô có phải hay không rất thích khóc?"
"Oa oa, tiểu thư bắt nạt ta!!!"
"Ta nào có, ngoan, hài tử ngoan phải biết nghe lời, mau dừng khóc"
"Oa oa, tiểu Hoa phải dắt người về cho Mạch thiếu, hài nữ ngoan phải biết nghe lời!!!"
Hàn Diễm đưa tay lên đánh trán của mình nghe một cái 'chát' rõ to, đến nổi tiểu Thi cũng phải chạy đến, kéo tay nàng xuống xem xét rồi thổi phù phù mặc cho bị chủ tử lườm nguýt mình
"Ây da tiểu cô nương, chắc cô là lầm người.
23 Hàn Diễm lúc được tiểu Thi kéo vào chưa được bao lâu, vừa tháo xong diện cụ và choàng thêm lớp áo khác thì lại bị Ly Bách đẩy ngược trở ra cùng với tiểu Thi và một câu lệnh_"Trốn gần đây"
Nàng vẻ mặt có chút oán hận liếc nhìn Ly Bách nhưng cũng không nói gì, quay lưng đi đánh một cái nhảy mũi thật mạnh.
24 Sau đợt tuyết lớn đêm qua thì có lẽ lão thiên đã hết hơi để cho thêm vài trận tuyết nhỏ kéo dài khác cho nên vừa sáng ra đã nghe khắp trời tiếng chim hót.
25 "Tiểu thư, tiểu thư, người xem"
Hàn Diễm bên trong phòng, cả người ngồi vỏn vẹn trên ghế, chân cũng đã co lên đặt nữa bên trong nữa bên ngoài, một tay vòng ôm chân, tay kia chấm mực bình thản nâng bút, tiếp tục công việc của mình cũng không để ý đến tiếng nói vang vọng của ai kia.
26 Người một thân choàng đen, khoanh tay, chân khẽ nhịp nhìn nam nhân đứng trước mặt mình_"Cái gì đây?"
Nam nhân thở dài, bình tĩnh trả lời_"Ta không rõ số người muốn là bao nhiêu cho nên vẫn là mình ta là đủ"
"Bọn họ đâu rồi?"
"Đều bị gọi trở về"
Người hai tay ôm đầu, than thở_"Lão đầu, ông nghiêm túc chứ! Nói ngăn cản ta liền ngăn cản! Sao không gọi hết về luôn hả!?"
"Thật sự thì ta cũng bị gọi về"
Người với ánh mắt ngạc nhiên được che dấu dưới nón của áo choàng, bỗng nhiên liền khẽ khàng nói chuyện_"Ngươi nghĩ chuyện có bị lộ không?"
"Lộ thì chắc chắn không nhưng chỉ sợ, cốc chủ bỗng một ngày có được cái gọi là linh tính rồi nổi hứng đưa tay bấm xem vài thứ thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra"
Người vẫn giữ tay ôm đầu, ngồi xuống đối diện với gốc cây_"Không đâu"
"Người chăm sóc người từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có cốc chủ"
"Vậy ngươi nói xem, tại sao không chỉ rõ con đường ta muốn đi sắp tới.
27 Đám thích khách rời đi, tức tốc trở về báo tin, nhưng lại chẳng ngờ rằng, cứ một lúc, bọn họ lại mất đi một người. Có đôi lúc bọn chúng đã dừng lại, đâu lưng vào nhau, quan sát tứ phía trong đêm đen trùng trùng, chờ đợt công kích tiến tới, nhưng rồi lại chẳng có gì ngoài tiếng hát của gió đêm và áng mây mờ che đi chút đỉnh ánh sáng yếu ớt mà vầng trang cố ban phát cho bọn họ.
28 "Muội ấy đã đi rồi"
Ly Bách buông thõng tay, ánh mắt tràn ngập mỏi mệt nhìn đến bóng lưng tiểu Thi phía trước, một tay vội vàng đưa lên mặt, đoán chừng là đang lau nước mắt, hít sâu, cùng giọng giận dỗi_"Tiểu thư là đang bày trò, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng vào trong, đừng để người bị lạnh"
"Muội ấy đã không còn thở nữa"_giọng nói hắn đều đều,không chút thanh sắc, đôi mắt trống rỗng vô hồn, chân lê bước theo tiểu Thi cùng tên hộ vệ của Hàn Diễm ở phía trước, miệng vẫn chỉ lẩm bẩm_"Muội ấy đã chết rồi, muội ấy lại rời bỏ ta rồi.
29 Hàn Diễm cuối cùng cũng phát sốt, thật sự là có thể chết bất cứ lúc nào. Cả Ly phủ lúc này đều đã bị đánh động thức dậy.
Ly Thành vẻ mặt lo lắng được che giấu bên dưới gương mặt bình tĩnh nghiêm túc của ông ta, nhưng ánh mắt lại là ngôn ngữ tâm trạng rõ ràng nhất.
30 Lại đến, hắn lại đến, tại sao ta bước đến nhưng khoảng cách vẫn không thay đổi? Chuyện thật lạ
[Là do ngươi vốn chẳng bước đi, ngươi bỏ hắn lại]
Ngươi không thấy ta đang bước sao?
[Gọi hắn đi]
Gọi???
Này!
[Tên hắn kìa]
Làm sao ta biết?
[Ngươi quên hắn rồi]
Vậy ngươi biết sao?
[Chút đỉnh]
Vậy tên hắn là gì?
[Sao không tự nhớ]
Gọi tên thì sẽ đến gần được sao?
[Có thể]
Nhưng ta không biết
[Ngươi phải cố nhớ]
Có gợi ý không?
[Không]
Mệt, ta lười
[Vậy hắn sẽ vẫn mãi đứng đó, cô độc, đáng thương một mình ở đó.
31 Xung quanh đen tối vô cùng không có lấy một điểm sáng dù là nhỏ nhoi nhất để Hàn Diễm có thể giữ bình tĩnh. Mọi thứ quá mông lung, quá mờ ảo và mơ hồ.
32 Hàn Diễm vẫn đang chăm chú nhìn sàn nhà trắng toát dưới chân mình. Nàng không có suy nghĩ, ánh mắt cũng không quá mông lung nhưng thật sự hiện tại không biết vì sao lại làm ra hành động ngây ngốc này.
33 "Vương gia"
"Mang qua"
"Vâng"
Trịnh Lương vươn tay lấy qua mật hàm nhỏ được gởi bằng bồ câu, mở ra liền chau mày_'Khán lệnh chủ tử'
Ý tứ này, khiến Trịnh Lương rất không minh bạch dù đây là cách viết hồi âm của thuộc hạ bên trong trang viên hắn điều tra được là do nữ nhân kia tạo nên, nên liền từ đầu nghi ngờ cử người vào bên trong.
34 'Leng keng, leng keng'
Tại căn hầm bí mật kia, Lịch Hồng sắc mặt tái nhợt, hai tay liên tục xoa vào nhau, cứ bước tới bước lui, lầm bầm vài điều gì đó không hề theo một trật tự nào.
35 Hàn Diễm mệt mỏi ngồi nghiêng đầu ngủ thiếp trên ghế bọc đệm dày, trên chân là tấm chăn dày, cả người lại khoát thêm một tầng áo choàng.
Có tiếng mở cửa thật khẽ phát ra, đôi mắt dường như đang nhắm nghiền của nàng khẽ động đậy, mở ra một đường nhỏ, liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, mắt từ từ mở lớn theo, muốn nhìn xem là ai vào phòng.
36 Đêm đã khuya, một đợt gió khẽ thổi qua khiến cho âm thanh lá cây xao động vang lên, nàng nhắm lại mắt, hít thật sâu, thở ra, cảm thấy có chút khó chịu trong lòng mà nghiêng đầu nhìn sang phía bên phải cách mình không xa, một bóng dáng đứng đó, thật cao lớn, cũng thật vô cảm.
37 Bạch Vận về đêm, không khác mấy so với Ly phủ. Đèn đều tỏa sáng khắp hành lang, ở mảnh sân nằm ở vị trí trung tâm của bốn mặt nhà phía sau cửa tiệm, cây đại thụ kia lại được gia nhân mắc lên vài chiếc đèn lồng nho nhỏ trên cành cây, đơn độc, đặc biệt một mình vững chãi trong đêm đen, bên cạnh là chiếc ghế bập bênh cùng chiếc bàn gỗ nhỏ như vẫn luôn chờ đợi một ai đó đến gần.
38 Sáng sớm, trước của phủ của Ly gia đã tạo thành một đám đông nho nhỏ. Mọi người đều bàn tán về sự phi lý khi tiểu thư Ly Hiên của Ly gia được hoàng thượng ưu ái tấn phong trở thành công chúa, thêm vào đó, Vân tam vương lại ưu ái muốn đón nàng về tận tình chăm sóc.
39 Vẫn màn trướng diêm dúa, hương thơm ngào ngạt khắp mọi nơi, nữ tử cao quý ngả người ra đệm lót phía sau, nâng chân ngọc gác lên một chiếc ghế khác, tay mân mê cằm nhỏ, tay kia lại xoay trái, xoay phải chung rượu tinh xảo, mắt phượng thờ ơ nhìn người quỳ rạp bên dưới
"Ngươi nói, hiện tại vẫn không phát hiện hắn ở nơi nào?"_nàng mệt mỏi, nhắm lại mắt_"Ta thật sự muốn hắn trở về a, vật nuôi nho nhỏ đó sao có thể sống một mình bên ngoài như vậy? Bọn họ sẽ nhanh chóng chán ghét hắn, ruồng bỏ hắn.
40 "Về việc tiếp viện thành Đông, các người có ý kiến gì không?"_Trịnh Thắng bên trên biểu cảm lười biếng hạ mặt nhìn xuống đám quan thần vẫn không ngừng tranh cãi kia.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 97