1 Từ nhỏ ta luôn cảm thấy mình rất kỳ lạ kiêm lập dị, chẳng bao giờ ‘thích’ tiếp xúc với ai cả và cũng chẳng muốn mở rộng tấm lòng trước bất kỳ ai vì thế cuộc sống của ta cơ hồ qua rất bình thường, tẻ nhạt và nhàn hạ, ta chỉ muốn chỉ muốn chìm mãi trong những khoảng khắc này.
2 Ta bước chân xuống gường sau ba ngày được chăm sóc ‘tận tình’, bào ngư, vi cá, nhân sâm dâng tận miệng, phù dung trướng ấm (chăn ấm nệm êm). Cuộc sống thật tuyệt, suy nghĩ tới đây thì từ ngày ta tỉnh chưa từng gặp ‘lão nương’ và ‘lão cha’ của ta nha, ta hơi tò mò về nhan sắc lộng lẫy của họ.
3 Thật là mẹ nó mà, nàng sắp bị bức cho tử mất, lúc ngủ cũng bị tra tấn, trong lúc nàng đang tiến vào mộng đẹp nhất thì có một giọng nói không ngừng nói suốt bên tai nàng, không hiểu quyển sách này sao có ‘tinh lực dồi dào’ mà nói đến tận sáng sớm hoàng hôn lên mới chịu biến mất.
4 Trên đường nàng cứ không ngừng hắc xì, vì nàng biết có một người đang ngầm chữi thầm nàng, ai kêu không làm rắn theo sở thích của nàng, kết quả là tỷ tỷ nàng lại là một tín đồ cuồng thỏ, hắc hắc, đáng đời, hố hố.
5 Khi nàng cùng tỷ tỷ về thì mặt trời chính thức nhô xuống núi, từ đây nhìn thật là đẹp bầu trời màu đỏ chót, nàng vui được một lúc rồi lại sợ. Đại ca thân yêu của nàng đang đứng ngay trước cửa, dù một nửa khuôn mặt bị che đắp nhưng mà chẳng giấu được sự giận dữ cùng sự uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ.
6 Khi lại gần thì nghe thấy tiếng đánh nhau ta và đại ca nhanh chóng phi thân qua đó, lúc này tỷ tỷ cùng 3 xa phu đang cầm trường kiếm đối phó với lũ hắc y nhân “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”Hoàng Bá Dạ Mỵ tự tin nói “đương nhiên rồi, lũ cẩu này đâu phải là đối thủ của tỷ”Khi nghe được sự kinh bỉ từ miệng tỷ tỷ ta nói ra thì cả lũ hắc y nhân mặt mày đen lại, nhăn nhó, một trong số hắc y nhân lên tiếng dọa “hừ, Minh giáo muốn bắt ai là bắt, các đệ xông lên bắt được họ giáo chủ có thưởng”“hừ thật không biết điều” Hoàng Bá Hạo Minh hừ lạnh, khinh bỉ ra mặtTa thì nhàn nhạt tránh ra cho đại ca ta trổ tài, vì đại ca ta cùng đại tỷ là cao nhân mà đâu cần một người dở võ công như ta phải xông lên làm gì.
7 Dù có đại ca nàng đi thì tỷ tỷ cũng bướng bỉnh như ngày thường, lúc thì lảng sang đây, lúc thì đi qua bên kia, chỉ tội nghiệp cho những tên gia nhân theo hậu, chạy đôn chạy đáo vì tỷ tỷ nàng, đi chung với người luôn phát ra ánh sáng khiến mọi người luôn chú ý đến thật khó chịu.
8 Hầu như lễ hội ta cũng chẳng chú ý gì. Suốt đường về ta luôn im lặng cả đại ca cũng chỉ theo sau lưng ta, còn tỷ tỷ thì cứ trò chuyện cùng cái tên trư ca ca kia, một con đường trải dài ra, cứ bước không ngừng nhưng chẳng xác định được phương hướng đi của mình, chỉ biết đi thẳng lên phía trước.
9 Một buổi sáng như mọi ngày, thức dậy, vệ sinh thân thể, sắp xếp lại đồ đạc tiện thể ăn sáng ở trong phòng, nàng tùy tiện cầm quyển sách lên đọc. Vừa ăn mà vừa đọc sách, nằm lên tháp nhuyễn cùng với mùi hương nhẹ nhàng như mùi hạnh nhân, quả là cuộc sống bồng lai tiên cảnh nha, sống quá mức an nhàn, nhưngmay mắn chẳng đến với nàng đâu, quá mừng vội rồi.
10 Ta chính xác là đang đi trên con phố, dù ta có ăn kẹo lồ lô nhào đường đi chăng nữa thì cũng chẳng thấy ngọt lịm như đại ca nàng đã từng mua cho ta. Tự nhiên cảm thấy chua xót, ta cư nhiên lại ghen tỵ ư? Ta thật sự yêu mến đại ca sao? Nếu không sao nàng cảm thấy trái tim nàng rất đau? Nàng tự cười khổ,thôi quên đi, bỏ đi, nàng thật tự kinh tởm bản thân nàng, quăng cây kẹo hồ lô đang ăn dở dang đi cũng tượng trưng tình yêu không bao giờ đơm hoa kết trái “ai da”.
11 Nàng cùng tên trư ca ca này đang trò chuyện say sưa thì cửa phòng bị đổ nhào xuống, một nam tử mặt mày đỏ ngầu như bị say rượu, đứng sau là một nam tử đang ra tay ngăn cản.
12 Vì nhị thúc về nên mở yến tiệc tẩy trần thì nàng bắt buộc phải ra tiền sảnh ăn cơm. Một xiêm y màu hồng nhạt nhưng nàng nhanh chóng thay bộ xiêm y xanh nhạt vì bộ hồng nhạt quá màu mè lại lòe loẹt nữa, hầu như tiểu Hoa này đang trêu nàng, làm nàng trong thật lộng lẫy, nàng thì sờ đầu bức tai, bắt tiểu Hoa sửa lại.
13 “cốc cốc”“Ân, vào đi”, lại có chuyện gì, ta chỉ muốn yên ổn aCánh cửa phòng bật ra, tỷ tỷ nàng bước vào, bĩu môi “thiên a, muội quá siêu phàm tối ngày cứ cầm sách ở trong phòng không thấy buồn chán sao, mau đi dạo với tỷ, mẫu thân bảo học nhiều cũng chẳng có ích”Với tỷ là như thế nhưng muội khác nha, xem ra vị mẫu thân đại nhân này là người phi thường thông minh và thú vị mới có thể khuyên tỷ tỷ nàng đừng đọc sách nhiều, cũng có thể là một đồng hương xuyên-qua.
14 Buổi tối ở đây thật đẹp, từ cây cổ thụ cao to này nhìn hướng về phía kinh thành, kinh thành quả có khác trăm nghe không bằng mắt thấy, nhìn từng lồng đèn phát sáng khắp phố, nhìn dòng người tấp nập đi lại, thật hảo thú vị, nhưng sao nàng cười chẳng nổi, nàng đành ngồi hát một mình trên cây cổ thụ cho bớt buồn vậyLật lại từng trang nhật ký mang theo bên mìnhĐã viết rất nhiều điều chỉ toàn về anhEm quen được quan tâm, ghét bị đối xử lạnh nhạtKhi cô đơn mới tìm đến em…Em thấy được tâm tình của mình dưới những dòng viếtĐặt bản thân mình dưới sự thấp kém tầm thườngChờ anh chờ quá lâuNghĩ đến anh nước mắt tuôn rơiMà hạnh phúc và niềm vui là gì chứ?…Yêu đến đau lòngĐau đến bật khócKhóc đến cạn kiệt….
15 Xe ngựa dừng lại Hoàng Bá Hạo Minh khẽ liếc nhìn nữ tử đáng yêu đang suy nghĩ đăm chiêu nàng đâu biết khi vẻ mặt của nàng trầm lại thì càng xinh đẹp biết bao, cứ không ngừng muốn trêu đùa nữ tử đó.
16 Lúc này trong khu rừng yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt, tiếng ngựa, tiếng cười trộn lẫn vào nhau. Đột nhiên Đan Phụng lên tiếng phá vỡ tiếng cười lúc này “hay chúng ta cùng nhau đua ngựa, xem ai thắng nha”Đan Đan cũng tán thành “đúng, được đó”Ta nhanh chóng xuống ngựa, giọng thút thít “Tỷ chơi với họ đi, muội….
17 Trong một mật thất lúc này có một nam tử vận hắc bào, khuôn mặt đầy hắc tuyến, méo mó, tỏa ra hàn khí, có thể thấy nam tử này đang phi thường giận dữ, lười biếng nằm trên tháp nhuyễn, ngón tay thon dài của hắn cứ gõ xuống tháp nguyễn tạo nên tiếng ‘cọp, cọp’Mật thất mở ra, một lão nhân trung niên, thấy được giáo chủ mình chẳng khác gì tên ôn thần, hắn có vài tia tán dương vị bạch diện thư sinh kia, nhưng hắn cũng bắt đầu sợ hãi với những gì hắn nói, đành nuốt nuốt nước bọt, cung kính nói “thưa giáo chủ, vị nam tử mặt trắng đòi đi dạo xung quanh….
18 Trong một căn phòng đá, có một vị nam tử bạch bào nằm trên gường với tình trạng bị cột lại như cái bánh trưng. Một vị nữ tử thì quỳ xuống không ngừng run cầm cập.
19 Một nữ tử đang cầm trên tay đại đao, từ phòng đá chém vị nam tử ra tới tiền sảnh, không ngừng chém điên cuồng, nhưng nhát nào cũng có trúng vị nam tử đâu, nào là bình hoa cổ, bức họa đắt tiền, bình hoa quí hiếm, bàn ghế cũng bị hất tung cả lên, vị nam tử nhàn nhạt phi thân lên ngồi trên xà nhà, chiết phiến ung dung trong tay, giọng mỉa mai “Uy, nàng thực sự tính phá sập sơn động của đại ca nàng, nha, nguyên lai nàng là tiểu hài tử hư hỏng nha”Hàn Tuyết Cơ càng tức giận hơn chỉ tay lên xà nhà, thở hồng hộc “tên **, xuống mau”“ngô, ta nào phải tiểu hài đồng 3 tuổi” vừa nói vừa cười nhẹ, lộ ra lúm đồng tiền xinh xinh,hai chân cứ đung đưa bộ dạng rất nghịch ngợmHàn Tuyết Khuyết hết sức để phi thân lên, chỉ biết ở dưới thở hồng hộc, Hàn Tuyết Khuyết đi đến, cơ mặt hắn giật giật, ngắm nhìn căn phòng sang trọng giờ đã biến hóa thành bãi chiến trường mà muội muội hắn cùng tên mặt trắng này rày dựng lên, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
20 Hai bóng người không quản ngày đêm phi thân đến một thị trấn gần kinh thành, nhanh chóng bước chân vào một tửu lâu, lúc này vị nam tử bạch bào nhanh chóng chỉnh tranh lại trang phụcLiếc nhìn vị nử tử hắc y trước mặt, cười nói“đa tạ, Đan Đan tỷ tỷ đã giúp đỡ”, hồi nãy nàng nghe thấy Hàn Tuyết Khuyết gọi Thượng Quan Đan Đan là Ngân chắc chắn là Vô Ngân rồi, nữ sát thủ của nước Thần Trường.