101 “Uy, ngươi đừng chết nha, ngươi phải sống a”, tiểu phiền phức thông linh với nàng, trong một khoảng trắng, có một bóng trắng đang ngẩn ngơ nằm ngổn ngang bị tiểu phiền phức thành công đánh thức.
102 Trong một khu rừng trúc tại tái ngoại, tiếng gió thổi tới rừng trúc, lá trúc va chạm nhau tạo nên âm thâm ‘xào xạc’, một khung cảnh trong thật tĩnh lặng hiện lên, xung quanh chỉ có mỗi một nam nhân đang ăn mặc xộc xệch, chân gác lên, bộ dạng ngồi thật phong lưu cũng có chút dung tục.
103 Tám canh giờ trôi qua khiến Hoàng Bá Hạo Minh bán sống bán chết cuối cùng cũng có thể dứt hẳn cơn đau và khôi phục lại thể trạng bình thường của mình.
104 Vừa bước chân lên đảo, nghênh đón họ là một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, có đôi chút giống Tây Phong Âu nhưng khác biệt ở chỗ lão nhân gia này nhìn rất dõng dạc, có chút dễ gần không thâm sâu bí hiểm như Tây Phong Âu.
105 “Thật sự các ngươi là ai” Yêu Nghiệt bị hàn khí của nam nhân cao to trước mặt làm hoảng sợ, liền lùi lại phía sau vài ba bước, thất sắc hỏi“Thật sự không biết ta sao?” nam nhân cười lạnh lùng nhìn vào Yêu Nghiệt, từ lớp mặt nạ, tròng mắt đen nhánh âm u Yêu Nghiệt liền to mắt nói “Ngươi….
106 Tú La Lệ chết ra sao thì Yêu Nghiệt liền chết kiểu đó, cũng chưa thỏa mãn cơn tức của Liễu Thất, thay vì giải quyết Yêu Nghiệt cho nàng ta chết cũng nhắm mắt nơi hoàng tuyền thì Liễu Thất lạnh lùng quăng thân ảnh lụi tàn như một con búp bê tồi tàn rách nát, thân thể không đồng đều sang một bên, mặc cho Yêu Nghiệt tự sinh tự diệt.
107 Hóa ra là như vậy“Vậy ngươi là ai? Ngươi là đệ tử của Tây Phong Âu?” Hoàng Bá Dạ Sương không khỏi nhìn Liễu Thất hoài nghi vì công phu của Liễu Thất thoạt nhìn rất giống Tây Phong Âu, nhăn mày, Liễu Thất nói “Là đại tỷ của ngươi”“Ách” nàng bị Liễu Thất hù dọa đến độ không tin vào sự thật quá mức hoang đường này, ngay cả những người xung quanh nàng cũng không tin lấy gì mà nàng tin?Độc Cô Thát Vân cười khúc khích nói “Nàng ta quả thật là Tư Mã Trác Nhi, là đại tỷ ngươi”“Nhưng, cái này… ngươi….
108 “Được rồi, ta nên đi thôi” Tư Mã Trác Nhi lạnh lùng nói, mọi người cũng gật đầu, trước khi ra đi mắt đẹp híp lại với con búp bê bị nàng chà đạp tới quằn quoại, nàng vẫn không có ý nghĩ buông tha con mồi một cách dễ dàng như vậy liền nhoẻn môi cười ngoan độc.
109 Đứng trước ánh trăng mờ ảo, Tư Mã Trác Nhi tuy thân là nữ nhi, nhưng cả người đều có nét đặc trưng của nam nhân không hề lộ ra chút bóng dáng của một nữ nhi, cánh tay chắp lại phía sau, đôi mắt xa xăm nhìn lên bầu trời nhưng mang nỗi buồn không ai thấu hiểu.
110 Một thân màu lục, mày cong lá liễu, ngũ quan tuyệt đẹp cứ như được ông trời ưu ái điêu khắc tỉ mỉ, thân ảnh yêu kiều hoàn hảo có trước có sau, dáng đi vững vàng, cả người tỏa ra khí chất của một nữ vương, chỉ có một chữ ‘mỹ’ để tả vị cô nương trước mắt.
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7