1 “Kính Tiết, ngươi hạnh phúc không?”
…
“Kính Tiết, ngươi tịch mịch không?”
…
“Kính Tiết, ngươi cảm thấy, cuộc sống của ngươi hiện tại có ý nghĩa không?”
…
“Kính Tiết…”
“Mấy vấn đề này từ khi nhân loại có trí tuệ tới nay vẫn chưa từng có đáp án chính xác?”
“Kính Tiết, tại sao ngươi vẫn có thể nhiệt tình, vẫn có thể hăng hái, nỗ lực không nhận được báo đáp, chân tâm giao ra, nhiều lần bị chà đạp, một phiến chân thành luôn gặp thương tổn, tại sao ngươi vẫn xem như không có việc gì, mỗi một đời đều có thể sống khoái lạc cao hứng, không có lấy một chút bóng ma.
2 Triệu quốc, kinh đô, phủ Thụy vương. Bình loan phượng, đệm phù dung, vì đương triều nhị vương tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn Thụy vương gia chúc mừng sinh nhật.
3 Khi bọn nha dịch xông vào vườn, Phong Kính Tiết đã hơi chuếnh choáng say. Trước mặt y là một bàn rượu ngon thức ngon, bản thân thì ôm mỹ nhân nửa ngồi nửa nằm trên chiếc sạp mềm, một thân cẩm y trắng như tuyết ấy, sớm đã loang đầy vết rượu, y lại không hề để tâm, chỉ nửa dựa nửa kề lên hai thiếu nữ xinh đẹp như ngọc, nói cười không cố kỵ.
4 “Phong huynh, rượu của huynh còn chưa tỉnh sao. ”
“Phong công tử, cậu uống nhiều quá rồi. ”
“Công tử gia, đại sự hôm nay không đùa được đâu. ”
“Đại nhân, đại nhân, công tử của chúng tôi say rồi, y căn bản không biết mình đang nói gì đâu!”
Ngoài công đường là cảnh hỗn loạn huyên náo.
5 Phong Kính Tiết vừa bị nhốt vào phòng giam không bao lâu, quản gia đã đả thông toàn bộ mấu chốt trên dưới, vào lao phòng thăm viếng.
Gặp mặt rồi nhịn không được lão lệ tung hoành, òa khóc ra tiếng: “Công tử gia của tôi ơi…”
Kỳ thật Phong Kính Tiết bị nhốt không đến nửa nén hương, ngục tốt đã cầm ưu đãi mở hết hình cụ cho y, cũng an bài cho y một gian lao phòng cực sạch sẽ.
6 Vốn mọi người dốc sức muốn phản án cho Phong Kính Tiết. Thế nhưng, tuy nói Phong Kính Tiết có cả đống bạc, song quan lại trước nay luôn bao che lẫn nhau, cho dù tham bạc của y, bọn quan viên làm việc lại chưa từng chịu làm cho dứt, tuyệt không muốn tùy tiện kết thù trong quan trường.
7 “Mẹ Vương đầu bị bệnh gần một tháng rồi, lúc đầu còn cho là bệnh vặt, mời thầy bốc thuốc, kết quả càng chữa càng nghiêm trọng, nằm liệt giường, Vương đầu là bà mẹ quả phụ này chịu đủ mọi gian khổ mà nuôi lớn, bây giờ còn chưa cho mẹ được hưởng chút phúc nào, đã mắt thấy không xong, tâm tình có thể tốt được sao?”
“Nếu thật sự là như vậy thì nên ở nhà trông mẹ, tội gì đến nhà giam tóm người bên cạnh trút giận.
8 Cái gọi là vác bao đất kỳ thật là một phương pháp giết người thường thấy nhất trong ngục giam.
Ngục tốt thiện tâm một chút thì sẽ cho phạm nhân uống say, ác tâm chút thì trực tiếp trói phạm nhân lại, sau đó lấy một bao đầy bùn đất đè lên người phạm nhân, thông thường mà nói, một đêm là có thể đè chết người, hơn nữa sau đó cũng chẳng nghiệm ra thương tích.
9 Mọi người ngẩn cả ra mà ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, lại đăm đăm mắt nhìn nhìn Phong Kính Tiết, không biết ai là người đầu tiên cười to ra tiếng, không biết ai là người đầu tiên lớn tiếng reo hò, không biết là ai hô to đầu tiên: “Phong công tử, ta hôm nay xem như đã mở tầm mắt, cậu thật sự là thần tiên mà cũng tựa như người.
10 Chuyện Phong Kính Tiết vác bao đất mà không chết, trong nhà giam từ trên xuống dưới, giấu đến không lọt một giọt nước. Một lòng chỉ mong kéo dài qua hai ngày này, đợi tân quan nhậm chức rồi lại nói tiếp.
11 Một phen hô to gọi nhỏ của Lư Đông Giác, khiến người toàn nha môn đều biết đại lão gia muốn đi tuần tra tử lao.
Trong phòng giam từ trên xuống dưới, làm đủ công phu chuẩn bị.
12 Ngày kế tân nhiệm Huyện lão gia lần đầu tiên thăng đường, xử lý công án tồn đọng, chẳng những Lư Đông Giác hưng phấn không hiểu, tùy thị ở bên, ngay cả bách tính toàn huyện cũng cùng đến xem náo nhiệt.
13 “Đại biểu ca, đại biểu ca…” Lư Đông Giác vừa kêu vừa đuổi theo Lư Đông Ly, “Huynh, huynh, huynh làm cái gì vậy, sao huynh có thể trực tiếp thả người ngay.
14 Sau khi đã mất cả ngày trời để xử lý án tồn đọng, Lư Đông Ly ở trong thư phòng lật xem huyện chí, để có thể hiểu biết nhiều hơn về Tế Huyện.
Lư Đông Giác không có công phu dưỡng tính tốt như đại ca mình, thấy y dường như chẳng có việc gì, lấy một tư thế cực thoải mái dựa lên một chiếc đại ỷ trong thư phòng, chong đèn đọc khuya đầy ý thơ như vậy, gã lại âm thầm nghiến răng hung tợn.
15 Phong Kính Tiết bị Phúc bá kéo đến nha môn bái tạ, người ta một câu bận công sự liền bỏ mặc y trong phòng. Trái cũng chờ không đến, phải cũng chờ không tới, Phong Kính Tiết y là kẻ chịu an tâm chờ người sao? Vẻ không kiên nhẫn trên mặt kia, tất nhiên là không hề che giấu mà biểu lộ ra cả.
16 Lư Đông Ly nhậm chức ở Tế Huyện không đến nửa năm, huyện thành đã đại trị, bách nghiệp thịnh vượng.
Mắt thấy đã gần hết năm, theo lệ cũ, quan viên các nơi đều phải lên tỉnh thành trình báo chính vụ trong năm cho quan trên, kỳ thật nói trắng ra cũng chẳng qua là để đám quan viên có một cơ hội danh nghĩa châu đầu trên tỉnh thành, đợi qua năm tặng cho cấp trên một chút hiếu kính mà thôi.
17 Mười ngón tay bằng một tư thế mê người nâng chén rượu, mỹ tửu thuần hương từ từ chạm môi, rồi lại quay người qua, nhuyễn ngọc ôn hương ôm ấp, cặp môi hồng thoang thoảng mùi hương, lấy tư thế thân mật tới cực điểm, đưa mỹ tửu vào môi vị khách tuổi trẻ anh lãng kia.
18 Trong lòng Lư Đông Ly đã hiểu được tai họa vì đâu mà đến, đang tính kế thoát thân, Lư Đông Giác lại nhịn không được kêu lên: “Lại là vì chuyện đó, toàn là hiểu lầm thôi, đại biểu ca trước giờ chưa từng nhận hối lộ, chuyện nhận lễ chỉ là tin đồn nhảm.
19 “Chuyện rằng có hai giang dương đại đạo, chén lớn uống rượu miếng lớn ăn thịt no nê rồi, không tránh được chạy đến thanh lâu gọi mấy cô nương xinh đẹp mua vui tìm hoan.
20 Phong Kính Tiết cố định nhìn Lư Đông Ly một lúc, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Có muốn thăng quan phát tài không?”
“Cái gì?” Lư Đông Ly hơi ngạc nhiên, nhất thời chỉ cảm thấy câu hỏi như vậy quả thực không có khả năng ra từ miệng loại cuồng sinh như Phong Kính Tiết này.