1 Đêm, bóng tối bao trùng mọi nơi, từng cơn gió thổi qua khẽ lá như tiếng rít của thiên nhiên, những đám mây chập chờn lướn qua bầu trời như những linh hồn lang thang, chỉ còn vầng trăng vằng vặc đưa ánh trăng yếu ớt chiếu rọi giữa trời, ánh sáng đêm xuyên qua bóng đêm trong rừng tạo thành những đóa hoa hoàn mĩ rải rác trên nền đất rắn.
2 Bóng tối, bóng tối, xung quanh chỉ toàn một màu đen đậm, không thấy đường, ảo ảnh cũng không, Băng chỉ nghe bên tai tiếng gì đó thê lương như cầu cứu.
3 Vứt đi không thương tiếc. . . _vừa nghĩ đến đây Băng Băng có cảm giác cơ thể này như run lên từng đợt, có lẽ vì quá đau đớn hay hụt hẫn của linh hồn còn vươn lại trên thân xác, có lẽ cái cảm giác này quá đậm điBăng đứng lên phủi bụi đất trên thân thể gầy gò, nhìn sắc trời đang dần về đêm, trước tiên nàng phải tìm đường về phủ, có lẽ đêm nay sẽ ở trong rừng, nàng nên tìm nguồn nước thuận tiện hơn.
4 Trời một tối, ban đêm trong rừng thật êm đẹp, tiếng của vài con thú hoạt động về đêm kêu vang thật náo nhiệt. Bầu trời đêm những ngôi sao lập lòe chiếu rọi, gió khẽ lay, lạnh thật gió trong rừng thật lạnh.
5 Sáng hôm sau, Tuyết dậy rất sớm, ngắm khung cảnh mặt trời mọc ở rừng,( thực chất chỉ do thối quen, nàng không thể ngủ nướng trong buổi sáng khi con dao đang cờ trước cổ).
6 _Tiểu thư_một giọng nói nhỏ nhẹ từ ngoài cửa_ Ừm vào đi!Cánh cửa gỗ vừa mở một cô gái mặc y phục nha hoàn bước vào, trên tay còn bưng thau đồng nhỏ. Tuyết nhìn cô bé, Cửu Nha theo nàng từ nhỏ cũng là nha hoàn thân cận nhất bên cạnh nàng, mỗi ngày chịu không biết bao nhiêu ức hiếp vẫn cam tâm hầu hạ nàng, tính tình thì lại gây thơ, trung thực, với gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen to tròn, tuy làn da hơi đen nhưng không che được sự đáng yêu trên khuôn mặt kia: “Cửu Nha em mau tới đây!”_nói đoạn đưa tay vẫy nàng lại.
7 Ngồi trên ghế cuối ngầm mặt xuống đất nhìn mũi chân mình, nhưng bên tai lại nghe tiếng oán trách nỉ non của Nguyệt Thư Thư, hình như trong lòng nàng có chút gì đó.
8 Mây bay nước chảy, gió khẽ lay đùa nghịch với những chiếc lá khô, ngồi trên xích đu sau vườn, nhâm nhi tách trà do Cửu Nha pha, mùi hương bốc lên. Hoa Tuyết lười biếng ngắm cảnh đẹp trong vườn tự nhiên nàng cảm thấy thật yên bình, cái đẹp của cây của lá, những vệt nắng chiếu rọi bất quá là cái người trước mặt kia.
9 Hiện giờ trên người nàng, y phục thì rách nát, vết thương cùng máu loang lỗ khắp nơi, bộ dáng chật vật không tả siết gắng sứ tránh đòn roi vàng, nàng như muốn khóc gọi to xin tha thứ nhưng hình như con người kia lại cố ý không nghe thấy, con ngư người đối diện đã chuyển sang màu đỏ một bộ dánh lảnh huyết chưa bao giờ thấy ở thất muội nhu nhược mặt xác để nàng đánh đập khinh bỉ từ trước đến giờ, còn người này như tu la địa ngục đến báo ngày tận thế cho nàng.
10 Trong bóng tối, lạnh lẽo, không đích đến, hoa cỏ đi dưới chân chỉ có cảm giác chứ không thấy hình, con người lần mò theo bóng tối, tay vươn lên không trung vô định, chới với, từng cơn gió lạnh tê tái chạy dọc theo sống lưng, từng đợt từng đợt một, nhưng cũng chính vì thế nàng_Băng Băng lại cảm giác khó chịu, cái cảm giác mọi việc không nằm trong lòng bàn tay chỉ biết như một con rối đang bị ai đó điều khiển là sự khó chịu nhất ở con người, và cũng chính vì thế nàng lại đang ở trong tình thế đó.
11 Cuộc sống mới…. cuộc sống mới…. _nàng lặp đi lặp lại câu nói Nguyệt Hoa Tuyết sau khi tỉnh giấc, nàng sẽ có cuộc đời mới, đúng thế cuộc đời mới, lời cô bé nói, cuộc đời mới của nàng bây giờ là mượn xác hoàn hồn, chủ nhân của thân thể này cho cả cơ thể “tặng” cả cơ thể cho nàng, đem cả thiên phú làm “quà”, cuộc đời mới Băng Băng à không bây giờ nên gọi là Nguyệt Hoa Tuyết mới đúng chứ nhỉ? Nếu nàg đã xuyên không nên bắt đầu lại chứ nhỉ, ít nhất là không phụ lòng “tên ngốc” nào đó đã cố tình đẩy nàng qua đây.
12 GẶP LẠI…. NHƯNG TA QUEN NGƯỜI À?Đi theo hành lang lát đá, bên đường là những cây cột được trát sơn đỏ thơm mới, ngoài xa xa kia là vài loài cây xanh to lớn toả bóng nắng ngợm một góc sân, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, nhìn một khung cảnh này thật thích hợp để chiêm ngưỡng và…….
13 Đoán nhận ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Thiên Di, nàng thật khó chịu thức ăn mới bỏ vào chén lại muốn dùng đũa sôi ra, những chuyện khác nàng có thể nhịn được làm ơn đi chuyện nhìn người đang ăn ngon lắm sao?_công tử có chuyện gì sao?_à… không…_vì hắn nhất thời muốn nhìn rõ nàng, hắn thật có cảm giác nàng rất quen a, bất giác lại đưa ánh nhìn thất lễ như thế_chỉ là nàng giống với một người ta đã từng gặp nơi nào đó_.
14 Sau bữa sáng, nàng vội quay gót rời đi, có các huynh cũng chẳng cản được nàng, để mặt họ nói chuyện nàng nhanh trở lại phòng thay bộ trang phục cùng trang sức trên đầu, sau đó lại gọi Cửu Nha đem nước ấm tắm.
15 _Hoa Tuyết nàng đang nghĩ gì? Hoa Tuyết. . _chạm nhẹ vai nàng cứ nhìn bộ dạng trầm ngâm không nói chuyện của nàng khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn ít nhất nàng nháo khắp cả kinh thành làm trò chơi, nhưng khi nàng nghĩ hắn lại sợ cảm giác cô đơn nào đó bao bọc xung quanh nàng.
16 Trưa mặt trời rơi trên đỉnh đầu, nàng không muốn ra khỏi phòng, trong phòng lại tránh được ánh nắng, ngay cả cơm nàng cũng chẳng buồn ăn. Ngồi trên giường nhìn bộ trang phục mà Cửu Nha đem tới nó khá rộng buột nàng phải thay đổi, thế là may may giá giá, ngồi cả canh giờ cuối cùng mới hoàn thành, vệt mồ hôi trên trán thở dài.
17 Đưa mắt khắp nơi, bắt gặp Bạch Thiên Di ánh mắt đó sao? Ánh mắt của nàng chạm vào hắn, hắn có hơi cục mi rồi quay sang nơi khác, trên mặt lại thấy rõ có một tầng mây đỏ rất nhạt trên gò má hắn.
18 Dùng sức xoáy nước đưa hủ rượu đi lần lượt theo quen bờ, đến khi tiếng đàn chấm dứt hủ rượu trôi tới nơi nào người kia được hủ rượu chỉ tới sẽ bắt đầu tuỳ hứng làm một bài thơ, nhưng nếu chưa kịp làm thì có thể uống rượu thay cho thơ, tiếp theo cứ lần lượt đó mà thể lệ cuộc thi.
19 Nhìn Nguyệt Hoa Tuyết đã uống xong hai ly rượu phạt, bên kia bài thơ cũng đã đưa lên Sở Dương Thiếu cũng ngoài xuống yên ổn cho hội thi tiếp tục. Bên cạnh Nguyệt Phong nhìn tiểu muội nhà mình đang uống rượu, đây là chuyện gì Sở Dương Thiếu lại muốn nổi hứng trêu chọc, nhất định lại đánh chủ ý lên người Tuyết nhi, nhưng con bé có bao giờ ra khỏi nhà lấy đâu ra chuyện có thù oán, thân phận thật sao? Thật sự nam trang đã dùng dược nhận rất kĩ không thể sơ hở vậy vì cái gì Dương Thiếu lại muốn trêu chọc? CÒn tên Lăng công tử kia, con bé có đắt tội với hắn sao lại dùng tiếng đàn cho thuỷ bình?(hủ rượu) kia dừng lại ngay chỗ tiểu muội hắn(Nguyệt Phong)?Bên này BẠch Thiên Di lại đứng ngồi không yên, nàng là nữ nhi, là nữ nhi a.
20 Gió thổi nhẹ, nàng thật sự không biết làm thơ, thơ của nàng là thể loại tự do, không theo khuôn khổ, có đọc thì họ chính kiến cũng không hiểu, còn nói về khuôn khổ nàng lại thật sự thấy nhàm chán, với lối thơ theo khuôn khổ thật sự những từ ngữ cảm thấy thật gò bó với từng dòng từng từ, nói về bộc tả hết ý của bài thơ, nàng thật không tài ba như các vị “tiên bối” ngày xưa, có thể làm bài thơ để lại muôn đời như thế.