1
“Chúc mừng Chu Mộ Nhiên tiên sinh nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần thứ 4595. Hoan nghênh Chu Mộ Nhiên tiên sinh. ”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, Chu Mộ Nhiên phong độ ngời ngời đi tới sân khấu, thính phòng nhất thời vang lên từng trận hoan hô chói tai cùng với tiếng huýt gió.
2 Chu Mộ Nhiên tựa như cười mà không phải cười nhìn nước trong tay Hòa Thánh Hiên, lén lút dặn dò Đậu Xanh nhìn cái bình nước kia. Đậu Xanh là thể linh hồn, đã từng là trợ thủ của sứ giả đời trước.
3 Bộ phim này của Trương đạo, nguyên tác là một tiểu thuyết huyền ảo đang hồng, nói về sáu người trẻ tuổi gặp phải thiên tai gợi ra thời không dịch chuyển, trải qua tầng tầng nguy cơ, trải qua tuyệt vọng, phản bội tử vong, cuối cùng tìm được hy vọng.
4 Nguyên bản nên đến cuối cùng mới tuyên bố thành tích, nhưng biểu diễn của Chu Mộ Nhiên quá mức đặc sắc làm cho đạo diễn không nhịn được trực tiếp tuyên bố.
5
“Đắc tội người? Tôi không có…” Chu Mộ Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút, từ từ lắc lắc đầu.
Đường Hiên tính cách mềm mại, làm người biết điều, chuyện đắc tội với người cơ bản chưa từng làm, bị bắt nạt lại là chuyện thường.
6 Cố Văn Nhã kỳ thực rất yêu thích Đường Hiên, dù sao Đường Hiên dung mạo đẹp trai, tính cách còn ôn hòa mềm mại, bao dưỡng loại tình nhân này là thư thái nhất.
7 “Không tự giới thiệu mình một chút sao?” Chu Mộ Nhiên không có ý định che giấu, đối phương lúc gọi điện thoại cho y đã nói hết, hiện tại giả vờ đã chậm.
8
Lần thứ nhất nếm trải dư vị hôn môi tươi đẹp này, không ngờ đối phương một quyền đánh tới, nhất thời một quyền đánh vào trên viền mắt của hắn.
“Tiểu! Lừa gạt!!” Cố Văn Hi che mắt kêu thảm một tiếng.
9 “Đương nhiên, tớ muốn cảm ơn cậu, đã để cho tớ gặp được thiên sứ. ” Putte liếm liếm môi, chỉ chỉ Chu Mộ Nhiên đang thay quần áo ở bên cạnh. ”Một người như vậy….
10
Một bữa cơm khách và chủ đều vui vẻ, thế nhưng Chu Mộ Nhiên vẫn từ chối thỉnh cầu của Cố Văn Hi. Bây giờ rời đi Tân Á, có chút đánh rắn động cỏ.
Cố Văn Hi đưa Chu Mộ Nhiên đến cửa nhà trọ mới rời đi.
11
Chu Mộ Nhiên nghe xong thuật lại của Diệp Đường, không lo được cái khác suốt đêm lái xe trở về trong thành phố.
Chạy tới bệnh viện y mới biết Cố Văn Hi đã phẫu thuật xong được hai ngày, sinh mệnh không có vấn đề, chính là hai chân đều gãy xương.
12
Chu Mộ Nhiên bởi vì Cố Văn Hi mà trở nên càng thêm bận bịu.
Sáng sớm rời giường đỡ Cố Văn Hi đi nhà cầu, cộng thêm rửa mặt. Ra ngoài chạy bộ sáng sớm đã biến thành ra ngoài mua bữa sáng.
13 Buổi lễ ra mắt của đồng hồ Lạc Ninh chính thức khai mạc, tuy tằng tài chính giai đoạn đầu bị thiếu không ít thế nhưng Laure có thể được phái tới phụ khách khu vực Trung Hoa đương nhiên không phải rác rưởi.
14
Mạng lưới bằng chứng như núi, sự tình nháo đến mức này thì không thể đè xuống được.
Chuyên gia giám định trinh sát hình sự rất nhanh công bố kết quả trên trang mạng của Sở cảnh sát Sâm Châu: Video chân thực hữu hiệu.
15 Ngày công chiếu “Nghịch thần” phòng bán vé đã đạt đến chín chữ số, đột phá kỷ lục cao nhất của lịch sử. Một đám diễn viên một người hồng hơn một người, Chu Mộ Nhiên làm một trong những diễn viên chính, lại là nhân vật phản diện số một, nhân khí càng cao đến không ngờ.
16
“Trên xe là tiểu công tử?” Nam nhân không để ý tới phu xe kêu la muốn bồi xe, tiện tay bỏ lại khối bạc hờ hững mở miệng.
“Là khách hàng. ” Phu xe nhận được bạc con mắt liền sáng lên, ngữ khí thô bạo lúc trước nhất thời trở nên nịnh nọt không ngớt, tự nhiên là hỏi gì đáp nấy, dù sao vừa nãy cũng chỉ bị đối phương chạy nhanh làm con ngựa bị kinh hách, bản thân xe cộ cũng không có gì tổn hại cả, huống chi lúc đó đối phương cũng đã ngăn ngựa lại rồi.
17
Mấy người thấy Khương Thần không để ý một chút nào cũng tự nhiên vứt bỏ cái nhìn trong lòng, lần thứ hai trở nên nhiệt tình.
“Không bằng Quan công tử vẽ một bức nâng cao nhã hứng, cũng giúp cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.
18
“Khương đại ca. ” Chu Mộ Nhiên cũng lại đây chào.
“Các ngươi chơi gì vậy?” Khương Thần đi vào trong, đi tới cái bàn phía trước thì nhìn thấy hai bức họa, một bức trong đó có họa phong rất quen mắt, chính là Trần Xích.
19
Chu Mộ Nhiên tự nhiên gật đầu, xoay người nhìn lão quản gia, “Lạc gia, bản thân tác phẩm thêu này không có vấn đề, là vấn đề của thêu nương. ”
Mấy bức thêu này đúng là có vấn đề nên hắn mới để ở đây, chờ đại công tử và nhị công tử đến đây thì nhìn một chút.
20 “Tiểu thư mất tích mười năm rồi, tuy rằng hàng năm đều có người tìm tới cửa, thế nhưng không có một người là tiểu thư chân chính. Vị Y Liên tiểu thư này tuy không phải là thân sinh thế nhưng lại rất được phu nhân yêu thích, coi như con đẻ, tự mình nuôi nấng lớn lên.