61 Chu Mộ Nhiên ngừng lại bước chân, lúc này mới phát hiện trước mắt đen kịt một màu, tuy rằng không phải là đưa tay không thấy được năm ngón nhưng cũng không tốt hơn chút nào.
62
Đời này thực sự là quá xui rồi.
Không có được ký ức của nguyên chủ, Đậu Xanh cũng không biết chạy đến nơi nào, nguyên chủ còn có một hình dáng thê thảm như thế.
63
Đổi một thân quần áo sạch sẽ, Chu Mộ Nhiên đi theo nam nhân tự xưng là Triệu Vô này ra khỏi lều vải
Chu Mộ Nhiên phát hiện mặc kệ ở thời không nào thì cũng đều là thế giới xem mặt.
64
Sự kiện phản nghịch xảy ra vào mười sáu năm trước, y sinh ra ở sự kiện phản nghịch đó, bây giờ cũng nên là mười sáu tuổi.
Chu Mộ Nhiên lặng lẽ tính toán tuổi của thân thể này.
65 “Cái này rất đơn giản, ta phân loại kỹ càng các cấp bậc của Nhạc sư cho con rồi con sẽ hiểu duyên cớ trong này. ” Chu Văn đại sư bảo mọi người ngồi xuống lần nữa, lại dặn dò người mang lên trà cùng điểm tâm, rồi tinh tế giảng giải cho mọi người.
66 Thiên phú âm nhạc càng cao thì dung mạo sẽ càng đẹp, đây là điều đã được thế gian công nhận. Cho nên dù Chu Văn đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân là Nhạc sư nhưng lại không có người nào có thể so với tiểu đệ tử của mình.
67
Rất nhanh hành quân liền gặp phải tầng trở ngại thứ nhất, thủ thành là một tay tướng quân già đời. Hơn nữa bản thân hắn cũng là một vị Nhạc sư
“Tống đại nhân.
68
“Tôi muốn thỉnh Lạc Chủ điện hạ làm cho những lời đồn đãi về tiểu đệ của chúng tôi trong quân đội biến mất. ” An Ngô Châu tiến lên một bước nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
69 Người phía sau lúc này mới phản ứng được, cẩn thận từng li từng tí một đỡ ba người xuống chữa trị, lúc nãy giống như điện quang hỏa thạch, căn bản không kịp phản ứng.
70
“Thanh âm gì?” Triệu Lăng Âm hoảng sợ nhìn bầu trời, âm phù mà bọn họ tích trữ dĩ nhiên không thấy. “Cái này không thể nào. ”
“Không có cái gì không khả năng.
71 Tiểu hoàng đế này mới chỉ mười ba tuổi, đang là thời điểm hồ đồ, căn bản là không có cách nhận biết người ở bên cạnh đến cùng là trung thần hay là gian thần.
72
“Hi vọng ngày mai, các vị ái khanh có thể giao ra tấu chương có thể làm cho trẫm thỏa mãn. ”
Chu Mộ Nhiên để Đậu Xanh điều tra, cái điển cố ở trên thế giới này không có.
73
Tô Cấm Khê khó chịu buông lỏng tay ra.
“Cái kia, vậy sau khi ta đi rồi ngươi chạy thoát được không?” Chu Mộ Nhiên thở hổn hển, “Linh hồn lực của ta rõ ràng không còn, sau khi trở về lại đây…”
“Còn không phải bởi vì ta?” Tô Cấm Khê tức giận mở miệng.
74
Sức mạnh của Chu Mộ Nhiên làm sao chống lại được Tô Cấm Khê, bị ấn lại đùng đùng đánh cho cái mông đỏ chót một mảnh, rất nhanh đã không giãy dụa.
“Nhìn nam nhân nhà người bị nữ nhân khác buộc lên giường, ngươi cao hứng như thế?” Tô Cấm Khê xoay ngược người trước mặt ôm vào trong ngực, chỉ thấy khóe mắt Chu Mộ Nhiên dẫn theo giọt nước mắt.
75 Tôn thái sư đang loanh quanh ở trong thư phòng, sắc trời dần dần ngả về phía tây, bây giờ đã hoàn toàn đen, hoàng thượng thủy chung vẫn không xuất hiện.
76
Nước mắt Chu Mộ Nhiên rơi xuống, quay đầu không nhìn đối phương.
Phía dưới bị cảm xúc ôn nhu quen thuộc vây quanh, Chu Mộ Nhiên cảm thấy mũi đau xót, sau đó thân thể cũng nhũn ra.
77
Mấy ngày sau đó, đều có lão thần đơn độc yết kiến, âm thầm thay thế bệ hạ cao hứng, hoặc là lo lắng.
Chu Mộ Nhiên lại thêm hiểu sâu hơn về các thần tử.
78
Hai người bọn họ là phu thê mấy đời, xưa nay đều là đao thật súng thật, nhiều lắm là trơn một chút, thế nhưng chưa từng dùng những đồ chơi này.
Độ lớn của vật kia mơ hồ có mấy phần phong thái của lão công mình mấy đời trước!
Đêm đó Chu Mộ Nhiên có thể nói là bị dằn vặt đến chết, đến sáng sớm đều không rời giường nổi.
79
Khi Thái sư bị giải xuống, Chu Mộ Nhiên đang đứng trong tẩm cung của Thái hậu.
“Không nghĩ tới ngươi lại không có chuyện gì? Ngay cả người của ta cũng bị lừa gạt.
80
Trong đôi mắt của Chu Mộ Nhiên như bốc lửa, vị hoàng hậu này của y rốt cục danh xứng với thực sao!
Dược chỉ cần ba ngày là chế xong, thế nhưng ba ngày này Chu Mộ Nhiên cùng Tô Cấm Khê đều cảm thấy còn khó chịu đựng hơn năm năm kia.