1 Mùa xuân vừa đến, thời tiết mát mẻ, lá hoa thi nhau đâm chòi xanh ngát cả vườn cây, đàn yến từ phương xa bay về đất liền làm tổ trên những cành cây cao lớn, không khí tươi mát thấm động lòng người.
2 “Thánh chỉ đến. ”Hoa Âm Vũ ngồi bên khung thiêu bị tiếng hô của thái giám làm giật mình, giọng nói ấy thật quen thuộc, cũng đã ba năm rồi nàng không được nghe.
3 Hoa Âm Vũ ngây ngốc nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, khóe mắt ánh lên dòng lệ trong suốt, bàn tay đang nắm chặt trái táo đỏ phút chốc tái nhợt run rẩy, trái tim co rút đau đớn bi ai.
4 Ánh nắng sớm mai xuyên qua khung cửa soi rọi vào phòng tân hôn, nến đỏ đã tắt, trên đất vươn vãi từng mảnh hỉ phục. Mục Cẩn Vương nghiêng người nhìn Hoa Âm Vũ cuộn người ngủ say trong lòng mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
5 Mục Cẩn Vương toàn thân khí phái, mang theo tia cao ngạo của bậc đế vương hiên ngang đi vào đại điện, chúng phi tử nhìn thấy vội nhún người hành lễ. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
6 Dưới tàn liễu, nam nhân một thân cẩm bào màu trắng, tóc mây đen dài cố định bằng trâm bạch ngọc, thân cao thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn, đôi mắt đen láy sáng ngời, đôi môi mỏng hồng nhuận nở nụ cười ôn hòa, phong thái ôn nhu như ngọc.
7 Ngày hôm sau, hoàng hậu mở yến hội nhỏ ở ngự hoa viên thưởng hoa, các phi tần ở các cung và các viện đều được mời đến, Hoa Âm Vũ dù không muốn đi vẫn phải có mặt.
8 “Các ái khanh đang làm gì thế?”Từ bên kia cầu, Mục Cẩn Vương một thân long bào vương giả đi tới, biểu tình nghiêm túc trên mặt cùng giọng nói ôn hòa không liên quan rất dọa người, các phi tần đang hả hê xem kịch, nghe thấy Hoàng thượng giá lâm, tất cả hoảng hốt nhúng người hành lễ.
9 Sau chuyện nhặt giày ở ngự hoa viên, các phi tần đều nhận thức được, Hoàng đế rất yêu chiều Hoa Âm Vũ, ngay cả Hoàng hậu cũng phải kiêng kỵ, bọn họ rất biết thời thế nên không ai đến quấy rầy hay gây phiền toái cho Hoa Âm Vũ, dù là Kiều Dung Di hay Từ Liên Hương cũng ngoan ngoãn ở yên trong điện của mình.
10 Sau khi Hoa Âm Vũ cùng Mục Cẩn Vương bày tỏ nỗi lòng, tình cảm hai người coi như gắn kết một nữa, tuy không mặn nồng như xưa, ít nhất là Hoa Âm Vũ chịu để mắt đến Mục Cẩn Vương.
11 Vài ngày sau, trên điện kim loan, Mục Cẩn Vương tuyên bố đã tìm ra thủ phạm, là Thôi lão thái y, ngày xưa lão ta có hiềm khích với Bắc Tĩnh vương gia Mục Kỳ Nhâm, lão nhân cơ hội Hoàng quý phi hay qua lại với Bắc Tĩnh vương gia, dùng nàng làm vật hy sinh để trả thù.
12 Khi Hoa Âm Vũ tỉnh lại đã là năm ngày sau. Nàng nằm trên giường lớn, ánh mắt trống rỗng nhìn đỉnh màng lung lay, chớp mắt một cái, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
13 Đêm khuya tĩnh mịch, trên con đường lớn cách kinh thành hai mươi dặm, Hoa Âm Vũ và Mục Kỳ Nhâm cưỡi cùng một con ngựa, phía sau là nhóm ám vệ tay giương kiếm, khuôn mặt đằng đằng sát khí, chỉ cần chủ nhân ra chỉ thị, nhóm ám vệ sẽ không do dự liều mạng với đám người phía trước.