1 Editor: Thiên vi
Ánh trăng sáng mịt mờ, khi ngọn đèn rực rỡ vừa lên, Trần Lập Hạ đi một đôi giày cao gót, cầm theo chiếc túi hàng hiệu của mình, hơi hơi cúi người, bằng động tác ưu nhã sửa sang lại làn váy một chút, sau đó chân đi theo từng nhịp bước tự tin, xuyên qua cánh cửa xoay*, không có một chút tò mò dò xét nào đối với sảnh lớn được trang hoàng xa hoa trong khách sạn kia, cô rất lễ phép yêu cầu phục vụ đưa mình đến cửa thang máy.
2 Sáng sớm sau khi Trần Lập Hạ rửa mặt, cô thoa lên trên mặt một lớp kem dưỡng da, bắt đầu khéo léo trang điểm cho gương mặt của mình, đặt trên mặt bàn là từng bộ đồ trang điểm số lượng phải có đến bốn bộ, không khó nhìn ra Lập Hạ đối với việc đầu tư tiền vào việc bảo dưỡng nhan sắc đúng là không chút keo kiệt nào.
3 Trần Lập Hạ từ nhỏ thân thể đã không tốt, chịu không nổi đồ vật chứa tính hàn, cô rất sợ rét sợ lạnh, mẹ Lập Hạ đối với thể chất yếu ớt của con gái rất tức giận, cũng mặc kệ cô, nên nấu cái gì cứ nấu cái đó.
4 “Cậu là người quái dị sao?” Đây là câu nói thứ hai Trần Lập Hạ nói với Ngôn Dĩ Luật.
Ngôn Dĩ Luật vẫn lắc đầu, cô bé trước mặt rất đáng yêu, cậu cũng chỉ có một câu này để hình dung, xinh đẹp, đáng yêu, một cô bé giống mẹ Dung, đây là hình dung của cậu đối với cô bé trước mặt này.
5 “Không có khả năng!” Sau khi mẹ Trần nghe ba chữ kia ngay lập tức liền nói không có khả năng: “Tuyệt đối không thể, đại Ngôn nó có bệnh đấy, không có khả năng kết hôn với con ah.
6 Editor: Thiên vi
Sau khi hai người rời khỏi nhà, chuyện thứ nhất Trần Lập Hạ làm đó là để Ngôn Dĩ Luật đến tiệm sách cũ xin nghỉ phép.
Lập Hạ cũng là lần đầu tiên đi đăng ký, ai biết có phải xếp hàng hay không, thời gian để làm mấy chuyện như thế này Lập Hạ không tính toán được, vì vậy cần phải làm tốt bước dự phòng chuẩn bị tất cả để ngừa vạn nhất.
7 Trong nhà khách cũ kỹ còn lưu lại cả mùi hương của nhang muỗi, trong lỗ mũi của Ngôn Dĩ Luật lại tràn đầy mùi thơm cơ thể của Trần Lập Hạ. Anh giãy dụa giơ tay đẩy ma trảo đang không an phận của Lập Hạ ra: “Đừng, đừng làm rộn.
8 Trải qua xong một đợt giày vò đã là bảy giờ tối, Lập Hạ giống y như một con mèo con thoả mãn cười toe toét, tay chân mặc dù đã mềm nhũn nhưng vẫn còn giãy dụa muốn kẹp lấy Ngôn Dĩ Luật không cho đi, cũng không biết là bụng đang kêu không ngừng rồi, Ngôn Dĩ Luật mặt không có chút biểu tình, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười.
9 Từ rất nhỏ Ngôn Dĩ Khoan đã biết mình có một người anh đầu óc có vấn đề, nhưng sự thật là anh trai rất thông minh, tuyệt đối không ngốc.
Nhưng lúc anh trai nói chuyện lại không được bình thường, lúc còn rất nhỏ mẹ mang anh trai đến gặp bác sĩ, đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng tất cả đều nói giống nhau.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 44