1 Trong phòng thẩm vấn của ngành tình báo tại một nước nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói bắn ra tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo.
2 Trước đây không phải là chưa từng hoài nghi cô, nhưng theo hắn nghĩ, chỉ cần cô không bị bại lộ thân phận ở trước mặt người khác, thì nhiệm vụ này cứ thế vẫn tiếp tục thi hành cũng không có gì xấu.
3 Nước Thiên Sở, mùa Thu Thừa Nguyên năm thứ ba. Mùa Đông năm nay, tuyết dường như đến hơi sớm, quang cảnh chưa tới tháng Mười mà bông tuyết đã bay đầy trời.
4 Dù đã qua cửa ải của quản gia, nhưng trong mắt hắn, không giống chính là không giống. Cho dù dáng dấp có giống nhau như đúc với người con gái kia đi chăng nữa hắn cũng vẫn thấy không giống.
5 Cho đến khi có mười tám người khiêng kiệu hoa vào cửa cung, dọc theo con phố đi qua phía sau đường hành lang. Rồi lại đi xuyên qua một con đường rất dài, cuối cùng dừng lại trước một tòa lầu thanh nhã.
6 Tân nương tử sợ tới mức mất hồn, giống như điên loạn vọt ra ngoài cửa gọi người đi truyền thái y, sau đó bất chấp thân phận quỳ gối xuống ở trước mặt nhóm thái y, ra sức dập đầu cầu xin bọn họ cứu lấy Hoàng thượng.
7 "Ánh Nhi!" Hắn lại gọi tên nàng, "Gả cho ta!"Lần này cô gái chợt ngẩng đầu lên, nhưng nhìn hắn giống như gặp phải quái vật. Thật lâu mới yếu ớt lên tiếng, "Ta là tẩu tẩu của huynh.
8 Ôi trời!Bất đắc dĩ thở dài, chết tiệt thật! Cục Quốc An đặt viên độc dược ở trong răng mình lại là đồ dỏm giả mạo ư, con mẹ nó!Mình thật không dễ gì mới hạ được quyết tâm cắn nát nó để hủy đi sinh mạng, đáng tiếc dạo qua một vòng trong điện Diêm Vương rồi cũng quay trở lại.
9 "Tất cả đều câm miệng cho ai gia!" Người phụ nữ lớn tuổi cầm Long đầu trượng trong tay dùng sức nện xuống mặt đất thật mạnh, tức giận đến toàn thân phát run lên, "Bị cô ta hại chết chính là máu thịt rơi xuống từ trên người ai gia, đó là Hoàng đế Thiên Sở ta! Hôm nay ai gia muốn xử tử một người phụ nữ còn cần phải nhìn xem sắc mặt người khác hay sao?" Lúc nói chuyện, Lão thái thái hung ác trừng mắt nhìn về phía cô gái đang cầu tình, "Tân Đế cũng là con ruột của ai gia, dù sao hắn cũng không thể chỉ vì một người phụ nữ mà trở mặt chống đối với mẫu thân của mình!""Mẫu hậu, Vương gia đi Tế Thiên sẽ trở lại rất nhanh thôi, người có thể chờ Vương gia về rồi hãy quyết định có được không? Mẫu hậu van cầu người, nếu Vương gia về biết thần thiếp không giữ lại được mạng cho Lam Ánh Nhi, chàng sẽ.
10 Cô nói rằng:"Mẹ nó, hóa ra chỉ vì một tên đàn ông mà muốn thiêu chết ‘lão tử’ ư!"Âm thanh giọng nói cô cũng không tính là quá lớn, nhưng vẫn có thể rõ ràng lọt vào trong tai từng người đang đứng ở khoảng cách xung quanh đống lửa.
11 "Còn tiến lên một bước nữa ta sẽ bóp chết bà ta ngay!" Vệ Lai chạy thẳng tới gần phía sau lưng bà lão nọ, nhanh chóng vặn hai tay bà ta ra phía sau, cánh tay phải cô ngoặt lên phía trước, năm ngón tay cong lại thành móng muốt bấu chặt vào cổ họng bà lão.
12 Vệ Lai rất hài lòng với kết quả này, không phải cô ham thích giết chóc, cũng không thích cái kiểu giết người ghê rợn như vậy. Nhưng thích hay không là một chuyện, trước mắt đang đối mặt với nguy cơ đặc biệt còn có liên quan đến tánh mạng của mình, cô không ngại áp dụng một số thủ pháp có chút cực đoan.
13 Còn có cơ thể của mình, cũng không còn linh hoạt tự nhiên như ngày trước nữa mà trở nên có chút vô lực, có chút suy yếu. Thậm chí vừa rồi khi mình hoạt động điều khiển rút người lại, suýt nữa còn bị thất bại.
14 Được rồi! Nơi này là cổ đại, là một thế giới khác. Có lẽ mình cần phải văn nhã hơn một chút, từ "Lão tử" hiện không nên nói nữa!Rốt cuộc đổi đến một con ngựa khác khiến cô rất hài lòng, Vệ Lai vừa kiềm chế con tin trong tay, mặt khác bảo một người dẫn đường đưa mình ra khỏi cửa cung.
15 Đại nội cấm quân tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, sau khi giúp đỡ Thái Hoàng thái hậu trở về, kế tiếp dẫn theo mấy chục con ngựa cùng nhau lao ra cửa cung, nhanh chóng chạy đuổi theo phương hướng Vệ Lai vừa chạy.
16 Cho dù là Higor, đó cũng chỉ là một nhân vật mục tiêu mà thôi. Diễn giả làm thật là điều mà nhân viên đặc công kiêng kỵ nhất. Người tới rốt cuộc giục ngựa đứng lại ở cách xa cô năm bước, Vệ Lai nhìn tới thấy là một thanh niên trẻ tuổi chừng 24, 25 tuổi giẫm đạp tuyết lạnh chạy đến từ trong gió rét cuối mùa Thu.
17 "Hình như……Nhận ra!" Do dự một chút, Vệ Lai không thể không ăn ngay nói thật. Người này nhất định là có quen biết Lam Ánh Nhi, ngay cả Vệ Lai mình vào giờ phút này rõ ràng cũng cảm thấy như rất quen thuộc.
18 Hoắc Thiên Trạm suýt nữa đã bị làm cho u mê!Dọc đường hắn đuổi theo đến đây đã từng nghĩ đến khi gặp có thể Lam Ánh Nhi sẽ khóc, sẽ tức giận, hoặc là sẽ rất hoảng loạn sợ hãi.
19 Hoắc Thiên Trạm bắt không được, người cũng theo đó bị văng ra ngoài. Cũng may võ nghệ hắn tài tình, mặc dù có chút chật vật nhưng cũng không đến nỗi bị ngã xuống thật.
20 "Ánh Nhi!" Hoắc Thiên Trạm phóng vọt lên, nhưng không phải chạy về phía nàng mà xông thẳng về hướng người bắn tên. "Vương, Vương gia!" Người tới vốn đang đắm chìm trong vui sướng khi mũi tên bắn trúng mục tiêu, hoàn toàn không nghĩ tới lại có thể gặp được Hoắc Thiên Trạm sắp đăng cơ xưng đế ở chỗ này, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ, cũng bỏ xuống cây cung điêu khắc quý giá đang dự định kéo căng dây lần nữa.