61 Quyết định trả lời hai vấn đề nàng hỏi trước, nhưng vừa mới mở miệng, chợt cảm thấy đầu vai trĩu nặng. Nhìn lại, là Vệ Lai cuối cùng cũng đã không chống đỡ được, mềm nhũn dựa vào người hắn.
62 "Mẫu hậu?" Mi tâm hắn đột nhiên nhíu lại, "Mấy tháng trước vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bệnh tình lại nguy kịch?""Là đột nhiên phát bệnh, đã một tháng rồi.
63 Vệ Lai ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái bụng không có tiền đồ lại kêu rột rột kháng nghị. Rất bất ngờ hôm nay Sơn Linh không đi đi lại lại trong nhà, cô đã quen trong gian nhà này lúc nào cũng thấy tiểu nha đầu kia lui ra lui vào, bỗng dưng yên tĩnh thế này thật là có chút không quen.
64 Tay áo không sao, vén lên là được rồi. Eo cũng không ngại, thêm một cái đai là được. Chỉ có chỗ vạt áo có chút phiền phức, quá dài, đi sẽ bị vấp ngã. Cô suy nghĩ một chút rồi đi tìm cây kéo cắt vạt áo trước đi một đoạn.
65 Cô thừa nhận mình đã từng cố gắng đến gần, nhưng mới vừa tới gần thì báo ứng đã tới rồi. Người vừa rồi còn gần ngay trước mặt mình, chớp mắt một cái rồi lập tức nhẹ nhàng mở ra, đã lập tức bay xa hơn.
66 Tiểu nha đầu vừa kêu to vừa chạy ra ngoài, Vệ Lai đang chuẩn bị gọi nàng lại nói cho nàng biết chuyện Quý Mạc Trần để thư lại rồi rời đi. Nhưng miệng mới vừa mở tiếng còn chưa phát ra, đã nghe thấy tiếng Sơn Linh hét "Á" kinh hãi, sau đó chạy cực nhanh đến bên người cô!Vệ Lai cả kinh, sớm biết nha đầu có thể đi theo Quý Mạc Trần chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng vào lúc này nàng ta lại hơi dùng khinh công lùi về cạnh mình, đó.
67 "Mật đạo này thông đến chỗ nào?" Vừa sờ soạng đi nhanh, Vệ Lai vừa hỏi Sơn Linh đang đi phía trước. Sơn Linh hừ hừ một tiếng, không trả lời thẳng, chỉ dùng giọng rất uất ức nói: "Không phải nói ta gọi người tới bắt cô sao, sao còn theo ta vào mật đạo!"Vệ Lai bĩu môi, tiểu nha đầu này rất thù dai.
68 Khói trong mật đạo càng ngày càng dày, khi hai người chạy đến hơn nửa đường, thậm chí Sơn Linh đã bắt đầu ho khan. Vệ Lai nín thở, cố gắng điều chỉnh hô hấp xuống mức chậm nhất.
69 "Cô, cô nương!" Đới Tiềm ho nhẹ, "Thật sự là không có cách nào khác, thuộc hạ biết bản lĩnh của người, có thể chạy khỏi hoàng cung. Nên mới nghĩ ra cách này, nếu như có đắc tội, kính xin cô nương tha lỗi.
70 Nghe nói vị thống lĩnh trước đây là vì đả thương Lam Ánh Nhi này nên mới bị Hoàng Đế tự tay giết chết. . . . . . Nghĩ như vậy, Đới Tiềm theo bản năng lùi lại một bước, sau đó ôm quyền nói: "Cô nương, Hoàng thượng đặc biệt xây cho người một tòa cung Lam Tuyền trong cung.
71 "Được rồi!" Giọng cô lại nói to lên, lui về phía sau mấy bước, cố ý chỉ vào Sơn Linh nói: "Dù sao cô cũng ngứa mắt với ta, ta đi thì hơn. Chủ nhân của các người cũng rất trai đẹp, đáng tiếc lão tử không có phúc phận đi đùa giỡn!""Vệ Lai!" Sơn Linh vội đi lên trước tóm lấy tay nàng, lần đầu tiên không so đo lời nàng nói.
72 Đúng lúc hắn quay đầu lại, thấy tiểu nha đầu kia nhìn bức họa nhăn mày, sau đó có vẻ như muốn hỏi thị vệ kia, rồi lại thôi xoay người rời đi. Đới Tiềm biết nha đầu kia chắc chắn có quen biết với Lam Ánh Nhi, vì thế mới ngầm điều binh, bám theo đến đây.
73 Tiểu nha đầu giận đến muốn khóc, không ngờ mình thật sự mang tai họa đến cho Vệ Lai. Dù Vệ Lai ngoài miệng nói nghi ngờ nàng, còn nói cả những câu không dễ nghe nữa.
74 Dĩ nhiên……Vệ Lai ngã ngửa người về phía sau, tựa vào thành xe ngựa. Cái tên Vương gia bây giờ đã thành Hoàng thượng kia, hại mình bị thương nặng như vậy ít nhất cũng phải trả lại hắn một cái tát mới đúng!"Haizz!" Cô than nhẹ, không ngờ thân thể này mệnh còn mang hoa đào, hơn nữa hoa đào này hóa ra còn mọc trên người Hoàng thượng.
75 "Này!" Thấy họ không để ý đến mình, Vệ Lai cũng mặc kệ, "Ngươi lên xe đi, nói chuyện với lão tử!"Đới Tiềm hơi run rẩy, theo bản năng quay người lại, sau đó lại lùi hai bước.
76 Cả đời này cô ghét nhất nhân vật có quan hệ quá phức tạp, đây là tật xấu kể từ khi vào cục Quốc An bị giáo dục mạnh mẽ về quan hệ giữa chính khách các quốc gia trên thế giới.
77 Đến hoàng cung thì xe ngựa chậm rãi đi vào cửa thiên môn nhỏ. Mới vừa qua cửa chưa được bao lâu đã dừng lại, sau đó thì nghe thấy giọng cung kính của Đới Tiềm vang lên bên ngoài: "Thuộc hạ khấu kiến Hoàng thượng!"Sau đó thì không có tiếng động nào nữa.
78 Nhưng. . . . . . Hoắc Thiên Trạm không khỏi lắc đầu. Tại sao người con gái này chỉ trong chớp mắt đã như biến thành một người khác?Cũng là gương mặt tuyệt mỹ kia, nhưng thật giống như ẩn giấu một một linh hồn khác.
79 "Vậy ngươi cứ chờ đi!" Cô vươn người xoay một vòng sau đó dụi dụi mắt nói, "Giờ lão tử thấy mệt rồi! Nghe nói ngươi sửa lại cung điện, ở đâu vậy? Mau dẫn lão tử đến đấy đi!"Hoắc Thiên Trạm híp lại đôi mắt, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
80 "Rốt cuộc nàng là ai?" Hắn lại hỏi, lại chỉ đổi lấy được cái cười thầm của Vệ Lai. "Ta chính là ta!" Cô trả lời rất tự nhiên, chỉ là chút kỹ xảo chơi chữ.