81 "Không!" Hoắc Thiên Trạm nghiêm túc lắc đầu, "Người trong tộc nàng không bị giam, nên sống thế nào thì sống như thế, trẫm chỉ tăng thêm nhiều binh lính xung quanh để bảo vệ an toàn cho họ.
82 Chỉ tiếc, cô gái nhỏ Lam Ánh Nhi này không có phúc phận. Cô chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là khi bị trói trên đống lửa.
83 Vệ Lai biết, một ngày nào đó mình sẽ ra khỏi nơi này, một ngày nào đó, mìn sẽ trả lại hết những gì mà Lam Ánh Nhi nợ, sau đó làm chính mình trở về làm Vệ Lai!"Cô nương!" Xuân Hỉ ôm một bộ quần áo mới tinh đi vào, "Cô nương người đừng ngâm lâu.
84 Thuần Vu Yến chưa từng gặp Lam Ánh Nhi trước khi nàng thành thân với Tiên đế, nhưng gương mặt này lại không hề xa lạ với nàng. Nàng và Hoắc Thiên Trạm năm năm vợ chồng, tuy nói cuộc hôn nhân này hơn phân nửa là vì củng cố vững chắc cục diện chính trị, nhưng giữa hai người tuy rằng không giống như keo như sơn, nhưng cũng coi như tương kính như tân.
85 "Được! Được!" Thuần Vu Yến lau mồ hôi, "Kiêu hãnh của nữ nhân?" Đây là từ gì vậy?Xoay người ra ngoài phòng sai bảo hạ nhân, quay về thì Vệ Lai đã ngồi vào ghế, sau đó lại chỉ bên cạnh ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
86 "Thôi đi!" Vệ Lai ra dấu phất tay, "Lằng nhằng quá! Yến Yến, cô có thể nói cho ta biết, Thái hậu hay Thái hoàng Thái hậu gì đấy, là sao?"Thuần Vu Yến hơi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ có thể là do nàng vừa vào cung đã xảy ra chính biến nên mới không biết rõ chuyện trong cung.
87 Thuần Vu Yến lại sửng sốt, lời Vệ Lai nói làm nàng không phản ứng lại được. Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với nàng như vậy, ngày trước ở nhà, phụ thân nói: Đương Kim Thánh Thượng chỉ có hai đứa con, một là Trạm Vương, một là Lăng Vương.
88 "Hoàng thượng lên triều, chắc cũng sắp bãi triều rồi!" Thuần Vu Yến vừa nói vừa đứng dậy, "Ánh Nhi, ta ở Cung Đông Hoa, bọn hạ nhân cũng biết. Cô có chuyện gì thì cứ đến đó tìm ta, có cần gì cũng có thể tới tìm ta.
89 Tiểu nha đầu vò đầu, vị Lam cô nương này thật có sở thích rất đặc biệt!Vệ Lai không có thời gian suy đoán nàng ta suy nghĩ cái gì, cô chỉ theo năng lực phân biệt của mình thăm dò rõ ràng mấy con đường từ cung Ánh Tuyền.
90 "Chính là chỗ này sao?" Cô chỉ vào phía trước hỏi. "Bẩm cô nương, đúng vậy!""Ừ!" Vệ Lai cười khẽ, ngay sau đó hít thật sâu, "Cô chờ ở chỗ này, tự ta đi vào.
91 Vệ Lai dám chỉ lên trời thề, cả đời cô chưa từng nói chuyện dịu dàng như vậy. Kể cả với người thanh nhã như Quý Mạc Trần cũng chưa bao giờ nhẫn nại như thế.
92 Một mình đứng trong Từ Đường rất lâu, Vệ Lai muốn thành toàn nguyện vọng này cho thân thể Lam Ánh Nhi! Cho cô ta và người yêu có cơ hội gặp mặt lần cuối, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.
93 Vệ Lai cau mày hỏi hắn, "Ngươi vào làm gì?""Nhìn nàng chữa thương. " Hắn đáp thản nhiên. "Đi ra ngoài!" Cô lạnh mặt nói, "Lão tử trị thương không thích để người khác vào tham quan, sao hả? Bộ có bỏ tiền ra mua vé sao?""Nàng——" Kiềm chế không tức giận, Hoắc Thiên Trạm đột nhiên cảm thấy mình sớm muộn gì cũng có một ngày bị người con gái này làm cho tức chết.
94 Đến đêm, tắm rửa xong Hỉ Xuân đặc biệt nhắc nhở nàng nên thoa ít Hồi Nhan Lộ lên vết thương, để tránh sau này để lại sẹo. Vệ Lai đồng ý gật đầu, tự mình về giường.
95 Hoắc Thiên Trạm không ở lại bao lâu, hình như trong triều rất bận, mới chỉ một canh giờ cũng đã có người tới giục hai lần. Vệ Lai biết làm một người lãnh đạo bận rộn như vậy là rất bình thường, nhưng kỳ thật cô cũng tình nguyện tên hoàng đế này dành nhiều thời gian nói chuyện với mình, có lẽ như vậy sẽ khiến mục đích của cô đạt được nhanh hơn.
96 Không khỏi bi ai vì thói quen này của mình. . . . . "Ánh Nhi. " Thái giám nghẹn ngào đưa phong thư tới trước mặt Vệ Lai, "Đêm hôm qua nhận được thư Lão Tộc Trưởng dùng bồ câu đưa tới, muội xem một chút đi!"Vệ Lai sửng sốt, hắn gọi mình là Ánh Nhi?"Ngươi là ai?" Quan sát cẩn thận thái giám này thật lâu, cuối cùng kết luận: Bộ dáng thật ra cũng không tệ.
97 Hắn càng nói, đôi mày thanh tú của Vệ Lai càng nhíu lại. Nàng thậm chí bắt đầu nghi ngờ giữa Lam Ánh Nhi và vị coi như là thanh mai trúc mã Tần đại ca này có phải có chút chuyện xưa không, nếu không một người đàn ông làm sao có thể vì một nữ nhân mà hy sinh lớn như thế.
98 : Ta sẽ nghĩ cách để Hoàng thượng rút quân, bảo vệ người trong tộcNghe có tiếng bước chân ngoài cửa, Vệ Lai nhanh chóng nhét thư vào ống tay áo. Vừa ngẩng đầu, thấy Xuân Hỉ đang mang mâm điểm tâm vào phòng.
99 Đêm rất khuya, Vệ Lai lại ngâm mình vào suối nước nóng kia, nước chảy chậm rãi trên người, thoải mái khác thường. Cái lọ Hồi Nhan Lộ nghe nói rất quý giá kia được nàng lấy làm kem dưỡng da, thoa lên mặt thơm ngát lành lạnh, thật sự là rất tốt.
100 "Ngươi phản rồi!"Một tiếng nghiến răng gầm lên, người trong nước bỗng nhiên đứng dậy, đồng thời cánh tay phải giương lên, nước trong ao theo cánh tay kia dâng lên một cột nước, lao thẳng về phía trước.