41 Vệ Lai lúc này đang mặc một bộ váy áo toàn thân đều màu trắng, nghe nói là Sơn Linh đặc biệt xuống núi mua cho cô. Cô đứng thẳng người nhìn kỹ lại toàn bộ cơ thể mình, lại nhìn sang Quý Mạc Trần đứng yên lặng cách đó không xa, đột nhiên cao giọng nói:"Tiên Sinh! Huynh xem, hai chúng ta ăn mặc thế này nhìn có giống đôi tình nhân hay không hả?"Nam tử áo trắng không phản ứng gì nhưng Sơn Linh thì lại tức giận đến giậm chân, theo phản xạ tự nhiên nói:"Thật là chưa từng thấy qua người con gái nào không đứng đắn như cô! nếu cô còn đối với chủ nhân của tôi bất kính như vậy, cẩn thận tôi đem tranh chân dung của cô nương đưa cho thanh lâu xem, để coi cô nương chạy trốn đằng nào!""Sơn Linh!" Quý Mạc Trần rốt cuộc nghe không vô nữa, "Ngươi không được vô lễ với khách như vậy, làm cho người ta không biết còn tưởng rằng chủ nhân này không dạy bảo đàng hoàng.
42 Quý Mạc Trần không nghĩ tới cô lại có ý nghĩ “tà ác” này, muốn tránh nước bắn tới mình nhưng người vừa chuyển động lại phát hiện nước ở một chỗ khác lại nổi lên từng đợt bọt nước.
43 “Lạnh, lạnh quá!” Vệ Lai không có tiền đồ mà đánh răng cầm cập, đổi lấy ở phía đối phương một tiếng thở dài. “Chỉ là một thanh tiêu mà thôi, có cần phải liều mạng vậy không?”“Thanh tiêu này huynh vẫn luôn mang theo nó ở bên mình, nhất định là rất quan trọng.
44 Vệ Lai bất đắc dĩ, đành phải nói: “Haizz da, tôi không có thích chủ nhân nhà cô đâu! Đó là thói quen thích đùa giỡn với mỹ nam của tôi mà thôi, cho nên không thể gặp một cái là yêu được? Tôi cùng hắn quen biết bao lâu? Trừ bỏ cái tên Quý Mạc Trần ra tôi cũng đâu biết hắn là ai? Nói cho cùng không thể vô duyên vô cớ lại đi thích một người xa lạ như vậy! Được rồi! Sơn Linh à, tôi biết cô thích chủ nhà cô, là do tôi sai có được hay chưa? Tôi cũng không trách cô, về sau tôi sẽ trách xa chủ nhân nhà cô thật xa….
45 “Cô xem ngươi đến đây mấy ngày đã làm cho sinh họat của chủ nhân vốn rất yên bình đều bị phá vỡ, hôm nay cô lại còn ngang tàng làm cho cả người chủ nhân ướt hết, thật sự là quá lớn mật rồi!”Sơn Linh tức giận đến dậm chân, nhưng cũng nhờ nàng nói lời này khiến cho Quý Mạc Trần ở bên ngoài lúc này mới nhận ra là toàn thân xiêm y của mình còn đang nhỏ nước!Cũng hết lời để nói mà lắc lắc đầu, nhưng tâm tình dường như tốt lên rất nhiều.
46 Vệ Lai tự giễu bĩu môi, sau đó bước vào thùng gỗ, thời điểm ngồi xuống, nước vừa vặn đến ngực không dính đến miệng vết thương. Ngầm khen tiểu Sơn Linh một phen, lại kiểm tra vết thương thấy đã ổn…Hầy, lại còn bị ngay chỗ bộ ngực sữa, không khỏi nổi lên tức giận.
47 Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vệ Lai nhanh chóng đứng dậy khỏi thùng nước, bước ra khỏi thùng gỗ đồng thời cánh tay phải duỗi ra lấy quần áo ở ngoài mặc nhanh vào người.
48 Bị quấy nhiễu như thế, cước bộ tự nhiên chậm một chút. Người bịt mặt hoảng sợ quay đầu ra sau, chạy mất dép. Két. . !Cửa phòng Quý Mạc Trần mở ra, nam tử cả người mặc áo trắng đi ra, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà vừa mới có động tĩnh, lập tức hơi nhíu mi có vẻ đăm chiêu.
49 Chẳng còn cách nào, người này quả thực có sức mạnh đó, dù có rất tức giận đi chăng nữa thì đứng trước mặt hắn cũng không dám bộc phát. "Được rồi ngươi ngủ đi.
50 "Ai!" Vệ Lai lại than, ông trời làm chứng, không phải là lòng dạ cô thay đổi, mà là. . . . . Mẹ nó, ai có thể nhẫn tâm mang tai họa lên người Quý Mạc Trần? Quả thật là có cảm giác như phạm tội.
51 Trong hai mươi mấy năm sinh mệnh của Vệ Lai, từng trải qua vô số lần ly biệt. Đau nhất là lần thứ nhất khi còn nhỏ một tai nạn xe mang cả cha và mẹ đi, nhưng khi ấy tuổi quá nhỏ nên không hiểu được cái gì gọi là sinh ly tử biệt.
52 Vệ Lai hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn đầu ngựa, lại quất roi ngựa. Nhưng mặc kệ cô có giục thế nào đi nữa thì con ngựa cũng càng chạy càng chậm, cuối cùng thì dừng hẳn đứng im một chỗ.
53 Vệ Lai mừng rỡ: "A ha ha ha! Sớm biết mắng mày có tác dụng thì từ lúc bắt đầu ra khỏi cửa lão tử đã một phút mắng một lần ba phút đánh một cái, con ngựa này.
54 Quý Mạc Trần không nói, đã rất quen với thái độ này của Vệ Lai rồi. Cũng không giận, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên trước lấy roi ngựa, đi thẳng đến vị trí có thể đối diện với nàng rồi mới nói tiếp: "Tại sao phải đi?"Lần này Vệ Lai không trốn tránh, có một số việc tuy không nói thẳng ra nhưng dù thế nào cũng không tránh né được, tựa như tòa hoàng cung kia, cô biết, sớm muộn gì có một ngày, sẽ có người tìm mình đòi lại món nợ của Lam Ánh Nhi kia.
55 Quý Mạc Trần bật cười, thì ra nàng vì Sơn Linh nhỏ mọn nên mới băn khoăn, không khỏi nói: "Chỉ là một tiểu nha đầu thôi, đi theo ta rất nhiều năm rồi, có thể là do thói quen, cô đừng để trong lòng.
56 Lanh Nguyet: Tần Như Thương và Vệ Lai có cùng một nhóm không ạ? "Huynh?" Vệ Lai sửng sốt, hình như không dám tin nhìn Quý Mạc Trần, "Người như huynh sao có thể kết thù được?" Hắn cười khổ: "Ta là người thế nào? Chỉ cần còn sống thì sẽ không tránh được va chạm, có chạm trán, đương nhiên sẽ không tránh khỏi tranh chấp.
57 "Làm ta sợ chết khiếp!" Cô hết hồn, nhìn Quý Mạc Trần lên một con ngựa khác, đột nhiên cao hứng, kêu lên: "Quý Mạc Trần chờ một chút!""Hả?" Hắn dừng động tác nhìn nàng.
58 Lúc Vệ Lai yên lặng so với ngày thường giống như hai người hoàn toàn khác, hắn cho ngựa đi chậm lại giảm bớt lắc lư chút. "Đau không?" Hắn hỏi khẽ. Cô gái trước ngực khẽ lắc đầu, không nói, chỉ rụt vào trong ngực hắn.
59 Cuối chân trời bắt đầu sáng dần, cuối cùng cũng về đến tiểu trúc trong núi. Không có gì bất ngờ xảy ra, Sơn Linh đứng ở cửa viện thỉnh thoảng lại ra đường núi nhìn quanh.
60 Vệ Lai gật đầu thật mạnh, thể hiện nàng nói rất chính xác. Tiểu nha đầu không đấu mồm với nàng nữa, chỉ đỡ nàng xuống giường, sau đó chạy vội vào phòng bếp nhỏ.