181 "Đó là khi Tiên Đế vừa sinh ra Hoàng Đế An Tổ đã đeo lên người người, vật này tổng cộng có hai cái, một cái chính là cái ngươi đang cầm trên tay, là di vật của Tiên Đế.
182 Hoắc Thiên Trạm bị nàng hỏi bất ngờ như thế, nhất thời không phản ứng kịp. Vệ Lai thấy hắn sững sờ, dứt khoát mở tay ra, đưa chiếc khóa của mình ra trước mắt hắn.
183 "Được!" Vệ Lai gật đầu, "Chắc chắn phải hỏi ông ấy, tất cả về Lam Ánh Nhi. ""Hoàng Thượng, cô nương!" Có giọng nói từ ngoài cửatruyền vào, hai người cùng giật mình.
184 "Vậy sao. . . . . . " Hắn cười khổ, "Thì ra nàng thật sự có ý định biến mất từ đây, xem ra không nhận muội muội này, ta sẽ mất nàng vĩnh viễn. "Nói xong, không đợi Vệ Lai đáp lại, tự dời mắt về phía phong thư.
185 Hắn đối với nàng?. . . . . . Còn có thể thế nào đây?Theo thói quen đối tốt với nàng, lòng hắn trông mong nhiều năm như vậy, nhưng quay đầu lại đổi được một kết cục như vậy.
186 "Cho nên, ca ca, đối xử tốt với nàng. Yến Yến là người tốt, không phải chính huynhđã nói nàng là người tốt sao? Người tốt nên nhận được báo đáp, huynhlấy một nửa lòng dạ dành cho Lam Ánh Nhi trước đây trao cho nàng, Yến Yến sẽ rất vui.
187 Sáng sớm hôm sau, khi Vệ Lai tỉnh lại thì chỉ thấy cặp mắt sưng lên không mở ra được. Nằm trên giường ngẩn người một lúc, lúc này mới nhớ ra một trận khóc to thoải mái tối qua, cũng nghĩ đến một vài tình tiết rất cẩu huyết nhưng cũng vô cùng thâm tình.
188 Vệ Lai toát mồ hôi lạnh. "Thì ra đây là huynhlấy muội muội của huynhthực hiện giao dịch!""Không phải muội muội ta còn đi theo người khác hợp sức lừa ca ca mình!""Khi đó muội còn không biết mình là muội muội của huynh! Bây giờ biết rồi không phải là đã lập tức chạy đến đây nói cho huynhsao!""Vậy làm sao bây giờ?" Hoắc Thiên Trạm trêu nàng, "Thế quyết nghị ta và thái tử Liêu Hán nói tối qua hủy đi vậy, giao dịch này không làm nữa nhé?""Vậy không được!" Vệ Lai bật dậy, "Huynhdám! Không sợ ta đưa hậu cung của huynhđi à!""Sợ!" Hoắc Thiên Trạm nói thật, nha đầu này nói muốn đưa hậu cung của hắn đi, thật sự không phải là việc gì khó.
189 "Vậy muốn giữ muội lại tới khi nào!" Vệ Lai cũng nổi giận, hai tay chống nạnh, "Huynh gia hạn đi!""Bỏ tay xuống cho ta!" Hắn dứt khoát đánh hai cái tay chống nạnh của nàng, "Cần phải sửa tật xấu này của muội, Trần Vương Liêu Hán thanh nhã như vậy, muội nói cái bộ dạng này của muội sao ở chung được với người ta? Hắn có thể chịu được muội sao?"Câu này nói xong, Vệ Lai đắc ý….
190 "Ngươi nói gì!" Sơn Linh giận đến giơ chân, phản xạ có điều kiện nhìn Hoắc Thiên Trạm, đang chuẩn bị để đối phương quát nàng mấy câu, nhưng lại lập tức ý thức được người đó là Hoàng Đế.
191 Câu giải thích này rất hợp lý, Hoắc Thiên Trạm không thể không tin, vì vậy gật đầu, lại nhấn mạnh lập trường của mình một lần nữa…. . "Ở lại đây, thích chơi thì chơi, thích ầm ĩ thì ầm ĩ, chỉ cần dưới sự giám sát của ta, cho dù muội muốn lật trời, ca ca cũng có thể chống uội.
192 Vệ Lai cùng Sơn Linh ở lại hoàng cung Thiên Sở, mỗi ngày cứ đi lại dưới sự giám sát của Hoắc Thiên Trạm. Cũng không biết Hoắc Thiên Trạm tiết lộ thân phận thật của Lam Ánh Nhi với lão thái thái thế nào, tóm lại hơn mười ngày sau, đột nhiên Lão thái thái triệu Vệ Lai đến Cung Từ An dùng bữa.
193 Thoáng một cái đã qua bốn tháng, chiến báo ở biên quan liên tục được truyền đến, lúc thắng lúc thua, lúc lỏng lúc căng. Hôm nay tiến về phía trước năm mươi dặm, ngày mai lại lùi về sau ba mươi dặm.
194 Vì vậy hắn dứt khoát trực tiếp đi tìm Hoắc Thiên Trạm, quỳ trước mặt hắn, rất bất đắc dĩ nói ra ý nghĩ của Vệ Lai. Hoắc Thiên Trạm dở khóc dở cười, Tần đại ca không thể giữ được Vệ Lai, hắn càng không có cách.
195 "Ánh Nhi!" Hoắc Thiên Trạm sợ hãi đi lên đỡ lấy người, đồng thời quay đầu hét to —— "Truyền thái y! Mau truyền thái y!"Vệ Lai phất tay một cái, nuốt một ngụm máu tanh, nhẹ giọng nói:"Không sao! Đừng chuyện bé xé ra to.
196 Nửa năm này, Vệ Lai càng ngày càng trở nên không thích nói chuyện. Lúc đầu mỗi ngày vẫn theo Sơn Linh và Hoắc Thiên Trạm hỏi tình huống nơi biên quan.
197 Ngay lúc đó Vệ Lai chỉ cảm thấy thế giới lập tức sụp đổ, hô hấp không còn chút ý nghĩa nào với nàng nữa. Vì vậy ngủ say lần nữa, dù bọn nha đầu có lay thế nào, nàng cũng không muốn tỉnh lại.
198 "Ta biết. " Hắn ôm nàng chặt hơn, "Ta chết để thoát thân, cũng vượt qua muôn sông nghìn núi đứng trước mặt nàng lần nữa. . . . . . Đi theo ta được không?"Hắn nói câu này, Vệ Lai liền gật đầu thật mạnh:"Được!" Không hỏi nhiều, chỉ cần là hắn nói, nàng đều đồng ý.
199 "Ánh Nhi. " Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. "Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa.