141 Vệ Lai mặc dù vẫn sống thoải mái như trước, nhưng trên danh nghĩa vẫn bị nhốt ở lãnh cung, cho nên dù nàng có muốn đi xem náo nhiệt, Hoắc Thiên Trạm cũng không đồng ý để nàng ra ngoài.
142 Nhưng mà, cung yến Hoắc Thiên Trạm đặc biệt tổ chức cho thái tử Liêu Hán đã kéo dài liên tục đến canh hai sáng, Vệ Lai cứ như vậy tha thiết mong chờ với ánh trăng, ngẩn người nghe cổ nhạc xa xa thỉnh thoảng truyền đến.
143 Hoắc Thiên Trạm rất bận, từ khi thái tử Liêu Hán vào cung, trừ vào triều, hắn không còn thời gian đi làm những chuyện khác. Trong cung ca múa mừng cảnh thái bình, thái tử thích vui đùa, Hoắc Thiên Trạm liền cùng hắnchơi đùa.
144 Nàng biết Điện Thanh Tâm ở đâu, lần đó lấy cớ đi ra ngoài dạo đã từng đi ngang qua chỗ đó. Vệ Lai lúc này thấy rất may mắn cục Quốc An huấn luyện khiến nàng có năng lực xác định phương hướng và đường đi rất tốt, bằng không ban đêm ở cổ đại không có đèn đường chỉ có thể nương nhờ ánh trăng chiếu sáng, muốn tìm được một nơi mới chỉ đi qua một lần thật đúng là chẳng dễ dàng.
145 Từ từ theo đường cũ quay lại tường viện, lại tung người lên, đạp lên một cái bục đá rồi lủi lên trên tường viện. Không thể tìm dc đường trên mặt đất, cũng không thể đi lại trên tường viện nơi này: Vệ Lai chỉ đành mượn tường viện này leo lên trên cây, sau đó sẽ đi qua cây này rồi trèo sang một cái cây khác.
146 Mặc dù không thấy người, nhưng Vệ Lai biết, người có thể nói thế với Hoắc Thiên Trạm, không phải thái tử Liêu Hán thì có thể là ai?Nàng cố gắng tìm ra điểm giống với Quý Mặc Trần từ giọng nói này, chỉ tiếc, ngoài thất vọng ra thì không còn gì khác.
147 "Hừ!" Hoắc Thiên Trạm hừ nhẹ, "Trẫm vẫn nói câu đấy, trận đánh này Thiên Sở đánh hay không đánh cũng được. Nhưng ngai vàng hoàng đế kia, Quý Mạc Phù ngươi cũng có thể ngồi cũng được mà không ngồi cũng được sao? Hơn nữa,cái trẫm lấy được chỉ là thành trì hai phe, mà ngươi, lại làquốc quân địa vị cao quý nhất.
148 Hoắc Thiên Trạm nhìn nàng như vậy không khỏi trợn mắt, sau đó tiện tay cầm lấy một chén sứ men xanh mà mình vừa mới châm trà đưa tới trước mặt nàng:"Chỉ mới rót trà thôi, ta vẫn chưa dùng.
149 Vệ Lai chớp mắt mấy cái, nàng đương nhiên biết chuyện này nói không thông, nhưng phải giải thích thế nào đây? Cũng không thể nói cho hắn biết, đệ đệ mà thái tử đó muốn hại là người nàng coi trọng, chuẩn bị một ngày nào đó cho vào nội cung của mình.
150 Hoắc Thiên Trạm thừa nhận lời Vệ Lai nói là có lý, nghi ngờ kia cũng tạm thời gác sang bên. Ngẫm nghĩ, sau đó nói:"Chuyện đó không phải ta không nghĩ tới, cho nên ban đầu thái tử Liêu Hán muốn chia hai tòa thành thì ta không đồng ý.
151 Hoắc Thiên Trạm kinh ngạc đứng nhìn nữ tử trước mắt, ngày trước chỉ cảm thấy nàng lập tức từ nhu nhược trở nên kiên cường. Nhưng trong chớp nhoáng này, trong mắt Vệ Lai thoáng hiện lên một sự kiên cường mạnh mẽ không hề che giấu.
152 "Không cần nghĩ!" Hắn nói lạnh lùng cự tuyệt, "Ta có thể đồng ý với nàng bất cứ chuyện gì, thậm chí đồng ý với nàng sau khi dưỡng thương khỏi hẳn cho nàng tự do.
153 "Làm thế nào đây?" Không khỏi nỉ non ra tiếng, "Không thể để Quý Mạc Trần gặp chuyện bất trắc được, không thể để hắn lại mang binh đánh giặc. . . . . .
154 Hôm sau tỉnh lại, Vệ Lai nhàn nhã đi dạo trong lãnh cung. Lúc ban ngày nàng sẽ không ra khỏi cửa viện này, dù sao trong cung có quá nhiều cặp mắt đang chăm chú nhìn, dù nàng không thèm để ý, nhưng cũng không muốn làm khó Hoắc Thiên Trạm.
155 Vệ Lai nhìn hắn, sự lo lắng hoàn toàn thật tâm thể hiện trên gương mặt người thanh niên này, nhưng giọng nói đã biến dị lúc nói chuyện lại khiến lòng Vệ Lai chua xót từng cơn.
156 Hắn nhìn thấy hạnh phúc và khát khao trên gương mặt Ánh Nhi khi nhìn người kia, sau khi về đến nhà liền bảo mẫu thân cất hết tất cả lễ hỏi, chuyện cầu hôn cũng dẹp luôn.
157 Theo bản năng lấy tay ôm ngực, cố gắng bình tĩnh lại. Qua một hồi lâu, mới lên tiếng lần nữa, nói:"Lam Ánh Nhi thật sự may mắn, có nhiều người thương nàng yêu nàng như vậy.
158 Vệ Lai cau chặt mày, núp ở sau một cây đại thụ nhìn lén, không hiểu họ đang làm gì. Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một tiểu nha đầu mở miệng nói:"Các ngươi có chọn không? Thái tử chúng ta không phải nữ nhân nào cũng nhận, nếu tướng mạo không vào mắt thái tử, mấy người các ngươi đều bị đánh!""Xem cô nương nói kìa!" Thái giám đi đầu nói tiếp, "Các vị từ Liêu Hán xa xôi đến, chúng ta sao có thể không tiếp đón chu đáo được.
159 Đối với chuyện lần đầu tiên nhìn thấy, Vệ Lai vốn đã chuẩn bị tâm lý rất lâu. Nàng thậm chí đã nghĩ tới sẽ thấy một bộ Xuân Cung Đồ hoạt sắc sinh hương.
160 Ở hiện đại có nhân sĩ chuyên nghiệp đã từng nói, anh chị em ruột rất dễ tạo thành hai kiểu tính cách đặc thù rõ ràng hoàn toàn khác nhau. Nhưng dù chênh lệch lớn thế nào, luôn sẽ có một vài điểm giống nhau tồn tại giữa hai người.