161 Bây giờ nàng không thể đoán được thái tử Liêu Hán đến tột cùng là loại người gì, tiếng nói đêm qua vẫn còn vang bên tai, ấn tượng đầu tiên hình tượng ác nhân muốn hại chết đệ đệ, nàng vốn hết sức không chịu nổi tưởng tượng này rồi.
162 "Không cần!" Vệ Lai lắc đầu, "Đúng lúc ta muốn hỏi nàng một chút về sau vết thương của ta phải chú ý những gì. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, lát nữa ta sai người khác đưa nàng ấy ra ngoài là được rồi.
163 Tiểu nha đầu nói vậy rồi đứng lên làm bộ như sắp quỳ xuống. Vệ Lai sợ hết hồn, tuy nói nơi này hoàng cung, đã sớm quen nhìn ba quỳ chín lạy rồi. Nhưng những người quỳ với nàng dù sao ngay từ đầu cũng đã lấy thân phận hạ nhân xuất hiện trước mặt nàng, nhưng Sơn Linh thì khác.
164 "Đại tang hoàng hậu vừa xong, liên tục đuổi nhanh đuổi chậm, chỉ muốn gặp ngươi sớm chút. Ngươi bị bắt đến hoàng cung Thiên Sở, chủ nhân cũng gấp muốn chết.
165 "Được rồi được rồi!" Vệ Lai chọc nàng một cái, "Nói mau, vì sao đến bây giờ mới đến tìm ta!""Ngươi cho rằng trong hoàng cung này ta có thể tùy tiện đi lung tung được sao!" Tiểu nha đầu uất ức, "Ta đây có thể nhanh chóng ra ngoài hỏi thăm được ngươi ở đâu đã là không tệ rồi, nếu không phải hôm chạy trốn nghe được người kia gọi ngươi là Lam cô nương, ta cũng đành bó tay.
166 "Ta không phải nương nương của hắn!" Vệ Lai có xúc động giải thích sự trong sạch của mình, "Ta và vị Hoàng Đế kia có thể nói là bằng hữu, nhưng ta tuyệt đối không phải là nương nương! Ngươi không nghe vừa rồi nha hoàn của ta còn gọi ta là cô nương sao! Sơn Linh ta trong sạch, ngươi phải tin ta! Ta cũng không phải là loại trốn từ thanh lâu ra, ta là con gái của tộc trưởng tộc Nhu Thiên, tên.
167 Tiểu nha đầu hơi ngẩng đầu lên, thu hồi vẻ trẻ con và nghịch ngợm, rất trịnh trọng nhìn Vệ Lai, nói:"Cho ngươi một lựa chọn, cần Hoàng Đế Thiên Sở, hay cần chủ nhân nhà ta!""Ta cần chủ nhân nhà ngươi!" Vệ Lai kiên định nói.
168 Mắt thấy Sơn Linh tức đến thở dốc, Vệ Lai có chút không yên, trực giác nói cho nàng biết, nhất định mình đã phạm vào một sai lầm rất quan trọng. Chợt cau mày, ánh mắt nhìn Sơn Linh nghi ngờ, một hồi lâu cuối cùng mới nói: "Các ngươi lừa ta làm chuyện gì?"Sơn Linh dậm chân một cái, tức giận nói: "Cái gì gọi là lừa ngươi, vốn là do không gặp được ngươi thôi! Thái Tử Gia đến Thiên Sở giao dịch, đây vốn là vở kịch bọn họ bày ra.
169 : Ta là quân cờ sao@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) Sơn Linh tiếp tục nói: "Nhưng bởi vì thái tử giả vờ đã nhiều năm, Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương đã đi về cõi tiên thật sự đã thất vọng với hắn rồi, cho nên Hoàng hậu nương nương trước khi đi đã đem quyền binh mã nửa giang sơn giao vào tay chủ nhân.
170 "Ngươi không phải là quân cờ!" Sơn Linh hơi tức giận, "Đừng có nghĩ chủ nhân ta xấu xa như vậy, hắn chỉ muốn tự do, cũng muốn ngươi hạnh phúc. Ta đã nói, chủ nhân nói rồi, nếu như ngươi sống tốt, thì ta không được tới tìm ngươi, nếu sống không tốt, thì nhất định phải nghĩ mọi cách để ngươi đi theo ta và thái tử ra khỏi hoàng cung Thiên Sở.
171 Vệ Lai mỉm cười lắc đầu, "Ngươi yên tâm, không phải như vậy. Người kia tuy tốt, nhưng cũng không phải là người mà Vệ Lai ta tìm kiếm. Nếu như muốn gả cho Hoàng Đế, ta cần gì phải vất vả như vậy? Sơn Linh ——" Nàng giương mắt nhìn nàng ấy, "Trước tiên đừng nói chuyện đưa ta ra ngoài, dù ta biết chỉ cần thái tử Liêu Hán nhúng tay, muốn đưa ta ra khỏi hoàng cung cũng không phải là việc khó gì.
172 "Cô nương. " Xuân Hỉ hơi sợ, tuy nói Vệ Lai ngày thường không có vẻ kiêu ngạo, nhưng không ai cũng biết người chủ tử này nói một không nói hai, nếu nàng thực sự bắt đầu tức giận, sợ là Hoàng Thượng cũng bó tay.
173 "Có vội hay không cũng vẫn phải đi!" Vệ Lai cười nhạt rót cho hắn một chén nước ấm,nhìn chén trà vốn đã đặt trong tayHoắc Thiên Trạm, đầu lông mày nhướng lên.
174 "Nói cho ngươi biết thế nào đây? Ngay cả ta cũng không biết mình muốn đi đâu. Thiên hạ lớn như vậy, cuối cùng ta cũng phải tìm nơi ở tốt nhất ình. Đợi đến một ngày ta tìm được nơi ta thích, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết!" Nàng nháy mắt mấy cái, nói tiếp: "Giao dịch kia của ngươi với thái tử Liêu Hán ta kệ đấy, nếu ngươi thấy thích hợp thì nên làm đi! Cô gái không hỏi chính sự, trước là ta vượt quá rồi.
175 "Kim Ốc Tàng Kiều sao?" Nàng cười khổ, "Đây là ngươi đổi cách nhốt ta trong thế giới của ngươi! Thái Hoàng Thái Hậu cũng gọi ta là yêu nữ họ Lam, đến lúc đó sợ rằng có người sẽ nói người ngồi trong kim ốc kia là yêu, mà không phải là kiều rồi!""Đây là nàng đổi cách không muốn để ta biết hành tung của nàng!" Hoắc Thiên Trạm dường như đã hiểu, nhưng vẫn không cam lòng, "Ánh Nhi, không làm được vợ chồng, chúng ta có thể làm huynh muội, không làm được huynh muội, còn có thể làm bằng hữu.
176 Hoắc Thiên Trạm hừ nhẹ hai tiếng, khoát khoát tay:"Thôi! Để hắn trở về Tộc Nhu Thiên đi, ta cũng không truy cứu nữa. "Vệ Lai cảm kích gật đầu với hắn, mặc dù biết Tần đại ca có trở về, cả đời này sợ là cũng rất khó có được hạnh phúc vui vẻ, nhưng còn tốt hơn là tiếp tục cưỡng ép ở lại trong cung.
177 "Để ta tự mình đi!" Thấy hắn không yên lòng, lại nói: "Ta chỉ đi xem một chút, bằng không ngươi để Xuân Hỉ đi theo ta!"Hắn nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì nữa, chỉgiơ tay sai Xuân hỉ cùng đi phía sau, do dự chốc lát, lại vẫy tay với Tần đại ca.
178 Hắn vốn không tin cô gái từ nhỏ lớn lên với mình sẽ có bản lĩnh như vậy, nhưng hôm nay, sự thay đổi của nàng quá rõ ràng, không có ai có thể tin cô gái hiện tại này chính là cô gái của ngày trước.
179 Nàng đi lên phía trước, mượn nến trên hương án tự mình thắp ba nén hương, vái lạy, cắm vào lư hương. Sau đó mới nhẹ giọng nói:"Cho tới bây giờ ngươi vẫn cho rằng Tiên Đế là ta giết?" Vì thể hiện sự tôn kính, nàng không nói thẳng cái tên trên chính giữa bài vị.
180 Triều Cẩm Hoa ngẩng đầu, có chút không hiểu. Vệ Lai tiếp tục nói:"Ta không thích nơi này, cũng không thích Hoàng Thượng. Ta muốn trải qua cuộc sống tự do tự tại, sau này hoàng cung này sẽ không liên quan chút gì đến ta, ta.