121 Hoắc Thiên Trạm gật đầu, nhưng nghĩ lại vẫn yêu thương vuốt cái mũi nhỏ của nàng, hơi giận nói: "Học được cách uống rượu từ khi nào vậy ?" Không đợi Vệ Lai giải thích, lại kéo tay nàng, đi về phía khác.
122 Hoắc Thiên Trạm nhất thời chưa phản ứng lại được, cứ nghĩ rằng nàng đang nói đến Tiên Đế. Mặc dù Tiên Đế không hề giống hình dung của nàng, nhưng trong mắt người tình hóa Tây Thi, câu này hắn vẫn hiểu.
123 Trong mắt nàng mang theo mong đợi, rất chân thành, tuyệt đối không giống giả vờ. Hoắc Thiên Trạm lại hớp một ngụm rượu, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, mở miệng nói:"Nàng đã hỏi, vậy thì ta sẽ nói!" Hắn muốn đưa tay ra giữ vai Vệ Lai, nhưng cánh tay mới đưa ra được một nửa lại dừng giữa không trung, tuy vậy vẫn không hạ xuống.
124 Vệ Lai chủ động đưa tay qua cho hắn cầm, Hoắc Thiên Trạm cảm kích nhìn nàng, sau đó tiếp tục nói:"Ta còn nhớ, khi đó nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nổi bật giữa lá hoa sen xanh rậm trong hồ, xinh đẹp đến nỗi ta nhìn tưởng như tiên nữ hạ xuống phàm trần.
125 "Ánh Nhi!" Hắn nhìn nàng, mang theo tuyệt vọng. "Ánh Nhi, rõ ràng là ta tới trước, tại sao cuối cùng nàng lại chọn huynh ấy? Chẳng lẽ nàng thật sự không nhận ra ta yêu nàng sao? Nàng cứ thế mà mặc hỉ phục đỏ thẫm gả vào hậu cung của huynh ấy, ngày đó, tim ta rỉ máu ở đây.
126 Vệ Lai không hiểu: "Ngươi phái bao nhiêu người đi bắt ta như vậy, ngươi cảm thấy ta có bao nhiêu bản lĩnh? Có thể thoát được sao?""Nhiều người hơn nữa thì có sao? Nếu như nàng thật sự muốn trốn, bọn họ có thể giết nàng sao? Ta đã sớm hạ lệnh không cho làm nàng bị thương, ta.
127 Vệ Lai cúi đầu, cọ trán trên vai hắn hai cái. "Ngươi yên tâm, nếu như gặp khó khăn ở ngoài, ta nhất định sẽ trở về. Đến lúc đó ngươi không thể không quan tâm đến ta, không thể lạnh nhạt với ta, cũng không thể không đợi ta!"Thấy nàng lại bắt đầu nói mấy câu điên khùng, Hoắc Thiên Trạm rất bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều gì cũng quen rồi.
128 Hoắc Thiên Trạm im lặng. "Nàng coi ta là cái gì! Huynh ấy là huynh trưởng cùng lớn lên từ nhỏ với ta, huống chi tình cảm huynh đệ chúng ta rất tốt, làm sao lại không báo thù cho huynh ấy! Ánh Nhi, nàng cho rằng ta ngu đến mức đến cả hoàng huynh chết thế nào cũng đi điều tra sao?""Vậy rốt cuộc là hắn chết thế nào? Ta rất tò mò!" Vệ Lai chỉ chỉ đầu mình, "Ta thật sự không nhớ được, nhưng mà ta biết, Tiên Đế không phải do Lam Ánh Nhi giết, ta có thể cảm nhận được tình yêu của Lam Ánh Nhi với hắn.
129 Bây giờ coi như nàng đã làm rõ nguyên nhân cái chết của Tiên Đế, nếu như đoán không sai, hẳn đây là bệnh tim!Thời cổ đại không có tên bệnh này, cũng không có điều kiện chữa khỏi, thậm chí ngay cả kiểm soát bệnh tình đều không có khả năng.
130 "Một nửa binh quyền à!" Vệ Lai nhìn trời, "Đó là xui xẻo, có một nửa binh quyền, dù người ta muốn cường thủ hào đoạt, thái tử cũng chỉ nắm chắc năm phần, chuyện chưa chắc đã thành.
131 "Có gì mà không tưởng tượng được!" Vệ Lai cắt đứt lời hắn, "Trừ phi là thờ ơ với tục vật thế gian, tựa như…. "Tựa như Quý Mạc Trần. Nàng thầm nghĩ trong lòng.
132 "Vậy phải xem ngươi giúp hắn trước hay hắn giúp ngươi trước!" Vệ Lai khoát khoát tay, "Nếu cái này không thương lượng được, rất có thể thất bại, quan hệ của hai bên cũng theo đó mà bế tắc.
133 Chương133:Chiếm tiện nghi của lão tử@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) Vệ Lai vỗ vào đầu vai hắn, "Chiếm tiện nghi của lão tử phải không?"@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K.
134 "Hoàng Tộc Liêu Hán họ gì?" Cố gắng để giọng mình có vẻ bình tĩnh, lại không kìm chế được sự mong đợi trong mắt. Cũng may lúc này đêm đã khuya, trong phòng cũng không còn nến thắp: Tuy Hoắc Thiên Trạm nhìn thấy trong nhãn thần của nàng có chút lưu động khác thường, nhưng chỉ xem như phản ứng bình thường sau khi nàng uống rượu.
135 "Cô nương người đừng nói như vậy. " Xuân Hỉ đỡ nàng ngủ lại, "Hoàng Thượng đối tốt với người bao nhiêu, trong mắt hạ nhân chúng nô tỳ đều thấy hết rồi: Đó là Hoàng Thượng nha! Nô tỳ đã nói, có thể được Hoàng Thượng yêu chiều như thế,là phúc của cô nương người đó!"Vệ Lai im lặng, không muốn tiếp tục tranh luận với nàng về việc này nữa.
136 Nói xong, Tần đại ca không ở lâu thêm một khắc nào nữa, vội vàng ra khỏi phòng. Vệ Lai mở ra, đó là một khối vàng ròng đánh thành khóa Trường Mệnh, cho trẻ mới sinh đeo: Rất nặng, tính chất không tồi.
137 Bước nhanh đến trước cửa, vừa mở cửa, đang chuẩn bị kêu Tần đại ca đi vào hỏi thăm, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy Thuần Vu Yến được rất nhiều hạ nhân vây quanh đang vào viện.
138 Vệ Lai cười khổ, "Thì ra ngươi tới nói xin lỗi?" Đưa tay vỗ vỗ vai Thuần Vu Yến, "Ngươi đừng ngốc! Ta cũng không phải là đứa trẻ không phân biệt được tốt xấu! Chẳng lẽ ta không nhận ra được là ngươi giải vây cho ta sao? Lam Ánh Nhi ta có ngốc, cũng không ngốc đến mức đấy.
139 Nhưng ngẫm lại. . . . . . Bỏ đi!Bản thân nàng, vừa vào cung đã xác địnhrõ lập trường, còn quan tâm giám thị hay không giám thị làm gì. Nếu như nói Hoắc Thiên Trạm cho người nằm vùng cạnh nàng để đề phòng nàng chạy trốn, vậy thật sự hơi thừa.
140 Cô gái này quá yêu Hoắc Thiên Trạm, yêu đến mức nguyện ý chắp tay dâng lên hạnh phúc của mình. Vệ Lai phải để nàng ấy biết một đạo lý, "Yến Yến, ngươi cho rằng dùng cách này để đổi lấy sự vui vẻ của hắn chẳng phải tăng thêm đau khổ cho ngươi sao? Ngươi đã sai lầm rồi! Đó là cả đời, cô độc vĩnh viễn không kết thúc!"Có thể nàng nói rất nghiêm túc, có lẽ câu này ngẫm kỹ lại thật sự khiến người ta có chút sợ hãi.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 100
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50