1 Đêm tối như mực, trên bầu trời khắp nơi hiện đầy mây đen che kín, bầu trời không có chút ánh sáng, trong không khí tràn ngập ẩm ướt nhớp nhúa làm cho người ta có chút khó chịu.
2 Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, ánh mắt quét nhìn xung quanh như dò xét nhưng căn bản không có chút phương hướng, huống chi, chỗ mới vừa đuổi thẳng tới cũng rất tối, ngoại trừ biết đó là một người đàn ông, còn lại không biết gì cả, coi như giờ phút này anh ta bình tĩnh đứng ở trước mặt mình, sợ rằng cũng không nhận ra.
3 Bóng đêm tối tăm, khi Mộ Thiên Thanh sửa sang xong hồ sơ báo cáo nhiệm vụ tối hôm nay đã qua mười một giờ đêm, cô mệt mỏi duỗi lưng một cái, sau khi lên tiếng chào hỏi người trực ban liền rời khỏi cục cảnh sát Khu Nam, chờ đến lúc trở lại phòng thuê kim đồng hồ chỉ qua mười hai giờ, vừa đúng nửa đêm.
4 Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt rơi vào trên người Mộ Thiên Thanh, áo chiffon màu hồng nhạt hơi mỏng, dưới ánh đèn sáng rọi, bộ ngực đầy đặn rất tròn như ẩn như hiện, lộ ra sức hấp dẫn đặc biệt của phụ nữ.
5 Theo động tác của Mộ Thiên Thanh, mọi người trong phòng trợn tròn mắt, đều quên động tác của mình. . . . . . Không nghĩ tới cô lại ra tay với Lãnh Tĩnh Hàn, người nào mà không biết đắc tội với Lãnh Tĩnh Hàn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Thân thể Lãnh Tĩnh Hàn khẽ lệch sang bên cạnh, dễ dàng tránh thoát chân của Mộ Thiên Thanh bay tới, thuận thế buông ra cổtay của cô, chân mày khẽ cau nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, sau đó tầm mắt dời xuống phía dưới.
6 “Thượng Quan!” Mộ Thiên Thanh kinh ngạc trợn to mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt: “Anh trở về lúc nào? Làm sao anh biết ở chỗ này?”Thượng Quan Mộc ngồi xổm xuống một gối, ngẩng đầu lên, con ngươi hẹp dài hếch lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp, khuôn mặt đẹp trai có chút dịu dàng, “Mới vừa trở về nước hôm nay, bị bạn bè kéo tới tẩy trần!”Thượng Quan Mộc đưa tay nắm bàn chân của Mộ Thiên Thanh, êm ái bỏ vào trong giày, sau đó thuận thế nhìn mắt cá chân của cô một chút, giống như hết sức bất đắc dĩ: “Chỉ bị trẹo, may mắn không nghiêm trọng…”Nói xong, người cũng đứng lên.
7 Ngày thứ hai. Đối với xã hội thượng lưu thành phố A mà nói là một ngày đáng hưng phấn và mong đợi, công ty vàng bạc đá quý Y-Crystail trực thuộc tập đoàn Thiên Lân tổ chức triển lãm châu báu, ở triển lãm lần này công ty Y-Crystail đưa ra bán đấu giá ba bộ trang sức có một không hai làm bằng thủ công khéo léo, làm cho rất nhiều danh viện, những phụ nữ quý tộc khao khát.
8 Lãnh Tĩnh Hàn không để ý ánh mắt của mọi người kéo Mộ Thiên Thanh đến hành lang gấp khúc phía trên mới thả ra, trên đường, Mộ Thiên Thanh mấy lần muốn tránh thoát nhưng thoát không thoát khỏi sự kiềm chế của Lãnh Tĩnh Hàn.
9 màn đêm đã phủ xuống, nơi nơi lập lòe ánh đèn neon, trên đường phố dòng xe chạy chiếu ra từng đường ánh sáng thật dài làm cho đêm càng thêm rực rỡ. Mộ Thiên Thanh đi một mình ở trên lối đi bộ, trong lòng trống trải, cô cứ đi thẳng đi vậy, đi… Giống như mất phương hướng, mà trong đầu vẫn quanh quẩn sợi dây chuyền “Ánh nắng” kia.
10 Từ lúc Mộ Thiên Thanh trở về Thẩm Duyệt Nhiên liền phát hiện cô không được bình thường, nếu như thường ngày, nhìn thấy cô lười nấu cơm, ăn mỳ ăn liền cũng sẽ càu nhàu chết cô, lúc này thì hay rồi, chỉ hời hợt liếc cô một cái.
11 Mộ Thiên Thanh nhìn bóng lưng cao ngạo này không khỏi tự lẩm bẩm cái tên, "Lãnh Tĩnh Hàn?"KiLi thấy Mộ Thiên Thanh luôn là người không buôn chuyện lại giống như có hứng thú, vội vàng đi tới, thuộc như lòng bàn tay nói: "Người ta gọi là Lãnh Thiếu, là một trẻ mồ côi, được tiền nhiệm Tổng Giám đốc Thiên Lân là Lãnh Kình Thiên thu nhận nuôi dưỡng làm người thừa kế một mực ở nước ngoài đào tạo, sáu năm trước về nước tiếp nhận Thiên Lân, ở thương trường, nổi tiếng cứng như thép, giết người trong vô hình.
12 Quả nhiên giống như Hà Tuấn nói, từ lúc Thượng Quan Mộc bắt đầu nhận chức, người cả cục cảnh sát Khu Nam bận rộn tối mặt tối mũi, mở các đợt kiểm tra buổi tối, sau đó báo cáo đủ loại hành động, mỗi người đều ở trong khẩn trương cao độ.
13 Theo động tác Mộ Thiên Thanh mở cửa ra, tất cả mọi người trong phòng nhìn về phía cô. . . . . . Tay Mộ Thiên Thanh vẫn còn ở trên tay cầm cửa, cũng không biết vì nguyên nhân gì, hay vì mình đi nhầm phòng mà ngơ ngẩn, cả người liền bình tĩnh đứng ở nơi đó.
14 Mộ Thiên Thanh nghĩ thầm, nếu như cho thêm cô một cơ hội, cô nhất định sẽ đồng ý Hà Tuấn ở lại đùa một lát, nếu không, cô cũng hi vọng lúc này cô chưa kịp nhấn thang máy.
15 Mộ Thiên Thanh lại bị nghẹn họng, cô không biết Lãnh Tĩnh Hàn nói lời này là có ý gì nhưng cô có thể bảo đảm, mình và anh thật sự không quen, hơn nữa, mình cũng tuyệt đối không thích loại đàn ông có tiền.
16 "A. . . . . "Tiếng thét chói tai bén nhọn dường như muốn tung nóc phòng, theo bản năng hai cánh tay của Mộ Thiên Thanh ôm ngực thét lên, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng đứng ở cửa ra vào.
17 Mộ Thiên Thanh cúi đầu nhìn dãy số trên điện thoại di động, nhíu mày, cô vẫn không nhúc nhích để mặc cho điện thoại reo vang, cuối cùng tắt máy. Mộ Thiên Thanh ném điện thoại sang một bên, tâm tình nặng nề, có lúc kỳ quái như vậy, khi chuyện gì khơi dậy trí nhớ của bạn, sẽ liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện làm cho bạn nhớ sâu hơn, ví dụ như.
18 Angel quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng Mộ Thiên Thanh, chế nhạo nói:” Xem ra. . . . . Người ta không chấp nhận tình cảm của anh!”“Cánh cửa kia đóng rất chặt, muốn mở ra.
19 "Ưmh, ưmh. . . . . . "Mộ Thiên Thanh trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt đưa gần mình đã không có khe hở, cô không ngừng giãy giụa nhưng bản lĩnh ngày thường vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt người đàn ông này giống như trở nên vô dụng, anh luôn có thể nhìn ra mỗi ý định của cô, ngăn chặn trước động tác của cô.
20 Đang lúc Mộ Thiên Thanh đá về phía Lãnh Tĩnh Hàn, Lãnh Tĩnh Hàn né người sang một bên, cặp chân kia gần như bay qua sát thân thể của anh, Lãnh Tĩnh Hàn hơi xoay người, nắm lấy một quyền Mộ Thiên Thanh đánh tới, sau đó thuận thế đỡ động tác kế tiếp của cô, con ngươi âm trầm, "Mộ Thiên Thanh, nếu như lần sau để cho tôi nhìn thấy cô mặc như vậy đánh nhau với người, cũng đừng trách tôi giải quyết cô ngay tại chỗ!"Mộ Thiên Thanh theo ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn xuống chân của mình toàn bộ lộ ra ngoài, bởi vì động tác quá lớn, áo ngủ cũng chảy xuống đến dưới bờ vai, cảnh xuân nơi ngực đã lộ hơn phân nửa.