1
Edit: Thu Lệ
Trận gió lớn mùa đông xưa nay ít có trong vòng năm
năm qua đặc biệt tới sớm, mới vừa lập đông, một trận tuyết lớn từ trên
trời giáng xuống, bay lả tả, kéo dài suốt hai ngày hai đêm.
2
Editor: Thu Lệ
Ánh mắt của Dư mẫu lóe lóe, nhỏ giọng nói từ tốn: "Phu nhân sai nô tì mang quần áo và đồ dùng năm mới đến cho tiểu thư. "
Minh Phỉ không hiểu mở trừng hai mắt, vừa đúng lộ ra nét ngây thơ mà lờ mờ của một đứa bé chín tuổi: "Phu nhân? Không phải Nhị Di Nương?"
Dư mẫu cười cười, cũng không trả lời.
3
Edit: Thu Lệ
Cửa vang lên một tiếng “Ken két” nhỏ, ló ra một cái đầu nhỏ không lớn hơn Minh Phỉ bao nhiêu. Là một tiểu cô nương mặc áo hoa, tóc vừa vàng vừa thưa thớt, miễn cưỡng dùng dây buộc tóc màu hồng ghim hai cái bím tóc nhỏ ở hai bên, da ngược lại trắng noãn, một đôi mắt đen lúng liếng, khẩn trương nhìn lén Kiều Hạnh đang canh giữ bên giường, nhẹ nhàng cào hai cái vào cánh cửa, nhỏ giọng kêu: "Phỉ Phỉ.
4
Edit: Thu Lệ
Minh Phỉ im lặng lẽ cơm, trong lòng thầm tính toán, chợt nghe Dư ma ma nói: “Ngày mai nô tỳ muốn đi chùa Bạch Phong dâng hương cầu phúc cho tiểu thư, hi vọng tiểu thư sớm hết bệnh, bình an nhiều phúc.
5
Editor: Lovenoo1510
Thanh Hư cũng không thèm nhìn tới, thuận
miệng nói: “Thượng cát!” Đưa tới cửa sinh ý, hắn mà không đoán được thì
chính là heo! Chỉ có để khách hành hương vui vẻ, mới có thể được nhiều
tiền nhang đèn một chút, hắn và Lão Đạo sĩ mới có tiền làm lễ mừng năm
mới.
6 (*): tên chương có 2 nghĩa, vì đang đề cập đến 2 tì nữ Kiều Hạnh và Kiều Đào nên có thể hiểu tên chương chỉ 2 nhân vật này, hoặc có thể hiểu tên chương nghĩa là 2 người đẹp vì 2 tì nữ đều xinh đẹp ( kiều = đẹp, người đẹp).
7
Kiều Hạnh nhìn ra bên ngoài tiểu viện, xem thường nghĩ, nơi này ngay cả nơi
lúc trước nàng ta làm công việc nặng nhọc cũng không sánh nổi, có câu
nói, con người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, đâu có đạo lý
càng lớn càng trẻ lại? Nếu nha đầu Kiều Đào kia muốn ở lại chỗ này thì ở lại đi, còn nàng ta thì không muốn!
Muốn ở lại bên cạnh phu
nhân, phải thông qua cửa Dư ma ma này.
8
Edit: Thu Lệ
Tới phòng bếp, Kiều Đào đang cầm một cái quạt hương bồ, mắt nhìn chằm chằm bình thuốc, chăm chú sắc thuốc, thấy nàng đi vào, nhíu mày: "Tiểu thư muốn ăn cái gì?"
Kiều Hạnh nhìn trù nương một cái, cười nói: "Tiểu thư ngủ thiếp đi, ta đi giặt y phục cho tiểu thư, trên y phục có vài chỗ dơ bẩn, nước lạnh giặt không sạch, muốn đến lấy chút nước nóng.
9
Editor: Lovenoo1510
Một câu nói ngắn ngủi, Minh Phỉ nghe được rất nhiều ý tứ, tứ muội gả cho Tân Khoa trạng nguyên, đường làm quan rộng mở, tỷ tỷ lại chỉ có thể làm vợ kế cho bán lão gia, đây cũng là nói, địa vị tân phu nhân ở trong nhà không cao, không bằng muội muội được cưng chiều, rất có thể là thứ xuất, cũng không phải là cái địa vị rất thấp đó, là cái loại cần phải có vẻ làm cha mẹ coi trọng.
10
Editor: Thư
Kiều Hạnh không chịu yếu thế, vén tay áo lên, chống
nạnh, liếc mắt nhìn, nhổ một bãi nước miếng, đi tới mắng chửi: "Ngươi là cái thá gì? Nếu không phải tiểu thư nhà ta nương nhờ chỗ này, ngươi có
được ăn no hay không cũng chưa nói trước được, cái loại vong ân phụ
nghĩa! Ngươi muốn đuổi ta đi phải không? Ngươi đuổi đi đi? Ngươi thật sự dám đuổi à? Vừa hay ta có thể trở về bẩm báo lão gia, phu nhân, công
tử, để xem ngược đãi hành hạ tiểu thư nhà quan thì có tội gì!"
Diễm Nhi bị Kiều Hạnh đẩy một cái lảo đảo sắp ngã, không khỏi giận dữ, cặp
mắt trợn to, tìm được một cây chổi con ở bên cạnh, vung thẳng vào người
Kiều Hạnh.
11 Kiều Đào dẫn Kiều Hạnh đi gặp Dư ma ma, Uông thị cũng lôi kéo Phương nhi đi theo, một đường càng không yên lòng, hai Kiều đều trầm mặt không nói lời nào, cũng làm cho Uông thị có chút mò không ra nặng nhẹ.
12
Minh Phỉ nói: “Nếu là lúc trước, nhất định ta sẽ rất sợ. Nhưng hôm nay
có ma ma và hai vị tỷ tỷ ở đây, không biết vì sao, ta không còn sợ nữa. ”
Dư ma ma cười nói: “Nhưng người nhất định cảm thấy, tụi nô tỳ đã làm quá
phận rồi.
13 Editor: Lovenoo1510
Dư ma ma là người bên cạnh mà phu nhân kính trọng nhất, bà ấy nói muốn bán mình, thì tuyệt đối không phải chỉ là hù dạo trêu đùa mình một chút, bà ta tuyệt đối sẽ làm được.
14
Trong sân Ngô gia, bầu không khí rất quái dị.
Minh Phỉ vẫn chiếm
lấy phòng của Diễm Nhi, Kiều Đào vẫn nấu thuốc thêu hoa, cẩn thận chăm
sóc sinh hoạt hằng ngày của Minh Phỉ, lúc nhàn hạ đem việc lớn việc nhỏ
của Thái gia nói cho Minh Phỉ nghe, dạy một ít lễ nghi quy củ và các
biện pháp bảo dưỡng da, muốn làm phai bớt mấy vết chai xù xì khó coi
trên tay Minh Phỉ, cố gắng giữ khoảng cách giữa nàng với các vị tiểu thư khác trong phủ.
15 Kiều Đào vẫn cười, chỉ là trong mắt nhiều hơn mấy phần rét lạnh thấu xương: "Nếu nãi nãi nhất định không chịu cho, nô tỳ không thể làm gì khác hơn là đi tháo dỡ gia cụ tới đốt.
16 Minh Phỉ cười nhạt: "Không sao, trước kia không nhớ ra được, về sau nhớ là được. Chuyện lễ mừng năm mới, cung kính không bằng tuân mệnh, khách tùy chủ tiện, đến lúc đó không thể không làm phiền biểu thúc và thẩm.
17
Hai mắt Nhị Cẩu Tử toả sáng nhìn bạc trước mắt, nói: “Lời nói của ngươi là thật, thật sự là ta đã thấy chó của ngươi. ”
Minh Phỉ vội hỏi: “Nó ở chỗ nào?”
Nhị Cẩu Tử nói: “Lúc trước ta nhìn thấy nó ở trong khe núi ở phía tây.
18 Cả một buổi chiều, Minh Phỉ đều ở đây nghiêng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Ban đêm, rốt cuộc có một hài tử trông có vẻ quen mặt len lén trượt tới nói cho nàng biết: "Đậu Qua nương tử bảo ta nói với người, Hôi Hôi nhà người không có chết, nàng nhìn thấy có người cướp nó đi từ tay Nhị Cẩu Tử.
19 "Thêm hai lượng nữa. " Thanh Hư đưa tay kéo khóa trường mệnh của Minh Phỉ: "Cái này là của kế mẫu kia đưa cho ngươi à? Mặc dù nhỏ, nhưng cũng được chút bạc ha? Không bằng đưa thêm cái này cho ta, để bù lại bạc thiếu nợ ta.
20 Edit: Thu Lệ
Không nói đến Minh Phỉ cố nén cười đến khổ cực, mẫu nữ Uông thị chua thành một mảnh, bên này Hoa ma ma cao ngạo chỉ chỉ Thô sử bà tử Ngô gia: "Ngươi, đi tìm lão Thất về đây.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105