1 Cuối cùng Lộ Kiệt cũng từ từ tỉnh lại. Vừa rồi khi ngủ, hắn đã mê mang một lúc rất lâu, có một sức mạnh như muốn kéo người ta vào đêm tối vô tận đã hoàn toàn biến mất.
2 Thời gian như nước trôi, thoáng cái Dận Chân đã sống trong Cung Uyển được bốn lần xuân qua thu lại, lớn lên phấn trang ngọc trác làm người khác rất yêu thích.
3 Không lâu sau khi Dận Chân được như nguyện tiến vào Nam Thư Phòng nhàn hạ đọc sách thì trong nội tâm đã bắt đầu âm thầm kêu khổ không thôi. Hắn hiện tại bây giờ canh ba thức dậy, canh bốn tiến vào học tập.
4 Những ngày này Dận Chân nửa vui nửa buồn. Trước đó vài ngày, phó tổng quản thái giám tại kinh đô là Lý Đức Toàn đã đến tuyên chỉ, Khang Hy phong cho hắn tước vị Cố Sơn bối tử.
5 Cùng lúc đó, trong thượng thư phòng Khang Hi cùng với Cố bát Đại cũng đang phát sinh một cuộc tranh luận. Khang Hi nhìn thấy sắc mặt vị này đã trắng bệch nhưng vẫn quỳ xuống, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười:”Đứng lên, trẫm hỏi ngươi, trẫm cũng chỉ bảo Tứ a ka đưa lên đại danh tự để tu thân dưỡng tính.
6 Những ngày này, Dận Chân lần lượt có hai sự cảm khái lớn. Từ lúc nói chuyện với Khang Hi ở thư phòng đến nay, Cổ Bát Đại càng dồn tâm tư, gần như mỗi ngày thúc dục Dận Chân nghiên cứu kinh thư, mặc dù mới học căn bản không lâu nhưng mỗi một chương của Tứ Thư phải đọc qua một trăm hai mươi lượt mới coi là vượt qua kiểm tra, căn cứ theo yêu cầu của Khang Hi, bởi rằng: "Không làm như thế thì không thể thông hiểu lễ nghĩa.
7 Xuân đi thu tới, chớp mắt đã hơn nửa năm. Lịch trình hàng ngày của Dận Chân chưa hề thay đổi. Thức dậy rồi, giờ Mão tới thư phòng phía Nam, trước tiên là học Quốc ngữ (tiếng Mãn) nửa canh giờ, chuyện này có thể nói là hắn cũng giỏi chịu đựng thật, dù trong lòng thầm hận không thể hỏi thăm tổ tông mười tám đời Đại học sĩ Pháp Hải, thầy dạy tiếng Mãn cho hắn.
8 Sau giờ ngọ ngày hôm đó, ba vị đại ca theo bọn thị vệ luyện kỹ thuật cưỡi ngựa đã bỏ đi, chỉ để lại một mình Dận Chân, bởi vì tuổi của hắn còn nhỏ nên không thể đi theo, đành phải tiếp tục đơn độc mà luyện tiễn thuật, trong nội tâm hắn cảm thấy thật phiền phức.
9 Tiến vào tháng mười, tin vui từ triều đình đã được truyền đi. Đầu tiên là việc Bình Nam vương Thượng Khả Hỉ bị bệnh mà chết , kỳ thật theo ý của Dận Chân mà nói cái chết của lão là do phiền muộn mà thành.
10 Mặc dù vậy thì lúc này Sách Ngạch Đồ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể quỳ xuống đất tạ tội nói:-Hoàng Thượng, nô tài trước kia ngu dốt, không ngờ đã dưỡng ung di hoạn(1), nô tài khi đó cho rằng nếu triều đình đối xử tử tế với Ngô Nghịch, hắn sẽ giữ lời hứa, cam tâm thủ vững bình phiên Tây Nam cho ta, nhưng Hoàng Thượng thánh minh, đã sớm nhìn ra dã tâm lang sói của Ngô Nghịch, quả quyết triệt phiên, nên giờ mới lộ ra cục diện này.
11 Trở về đời ThanhTác giả: Tứ Bối LặcChương 11: Tiếp đón bên ngoài thành (1)Dịch giả: minhhaonguyenBiên dịch:Biên tập: Nhatchimai0000Nguồn: bachngocsa Gần canh ba rồi,thái giám trông coi thượng thư phòng Lý Đức Toàn lén lút nhìn qua khe cửa.
12 Trở về đời ThanhTác giả: Tứ Bối LặcChương Dịch giả: minhhaonguyenBiên dịch:Biên tập: Nhatchimai0000Nguồn: bachngocsa Chương 12: Tiếp đón bên ngoài thành (2)Bốn gã tướng quân ngay tai chỗ tháo xuống phối kiếm, trong đó hai người nhẹ nhàng đẩy xe Tiểu Mộc đi trước, Chu Bồi Công cùng hai người khác đi theo phía sau.
13 Sau khi thủ cấp của hai tên Ngô Thế Phan và Hạ Quốc Tương được treo cao tại cổng thành Bắc Kinh, Khang Hi lập tức lệnh cho đại thần Mã Tư Khách chuẩn bị tế tự ở Phụng Tiên Điện để bẩm báo với vong linh của các vị Hoàng Đế thế tổ.
14 Đại a ca kéo Dận Chỉ đang khóc thút thít tới một bên, thấp giọng phân phó vài câu, Dận Chỉ sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt nhưng không có lên tiếng. Dận Chân đối với ba tên bắt đầu có mưu đồ bí mật đã có chú ý tới, nhưng y vẫn giả vờ không biết, tiếp tục giữ bộ dáng ngẩn người ra, trong đáy lòng liền bắt đầu âm thầm tính toán.
15 Khang Hi suy nghĩ một chút, nói:-Niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, trẫm cũng không trách cứ nặng, nhưng lần này cần phải cho ngươi một bài học để cho ngươi nhớ thật lâu, như vầy đi, tự thân đi đến sân nhỏ trong viện tử, nói cho Vũ Đan là trẫm muốn hắn đánh thật mạnh vào mông ngươi hai mươi roi.
16 Lúc Dận Chân tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên lưng đau đớn như bị thiêu đốt, quần áo trên người cũng bị cởi ra từ lúc nào, vừa quay đầu lại, liền thấy Đông Quý Phi đang lo lắng ngồi bên cạnh giường, trên mặt nàng vẫn còn vương hai dòng lệ.
17 Dận Chân nằm trên giường trọn vẹn năm ngày mới có thể xuống giường đi lại, trong những ngày này, hắn cứ khẽ động là vết thương trên lưng lại đau nhức, buộc phải nằm sấp.
18 Chỉ nghe "Đoàng!" một tiếng, Dận Chân đã cảm thấy cánh tay chấn động kịch liệt, sức giật làm cánh tay của hắn chấn động tới đau nhức, suýt chút nữa thì đứng không vững.
19 Khang Hi thấy những dã thú bị bắn chết đã la liệt ngổn ngang trên mặt đất thì truyền xuống ở một mặt lưới. Mục Tử Húc cùng Sách Ngạch Đồ cho binh lính hai bên trái phải mở vòng vây ra, vô số thú hoang kinh hoảng nhao nhao chạy theo lỗ hổng này mà tháo chạy như ong vỡ tổ.
20