1 Nhân vật chính là Lưu Sơn Quân, kiếp trước từng là một chuyên gia dinh dưỡng, cuộc sống luôn có kế hoạch, điều độ, nhất là trong chế độ rèn luyện thân thể, ăn uống nên cơ thể khỏe mạnh, dẻo dai, trẻ trung, tính cách thích phiêu lưu mạo hiểm, kích thích.
2 Ngày mùng 1 tháng 3 năm Tần Vương Chính thứ hai mươi sáu, một trận giông tố qua đi, sắc trời vẫn âm trầm như trước không có chút dấu hiệu nào chuyển biến.
3 Nước mưa rơi vào trên mỏm nham thạch, sao nước bắn khắp nơi. Đây là một nham thạch cổ xưa có vòng tuổi loang lổ, năm tháng đã cọ rửa màu xám của tảng đá, lộ ra màu xanh đen nhàn nhạt, càng làm con người nảy sinh cảm thụ tang thương sâu sắc.
4 Lưu Sơn Quân cũng được coi là một người thành đạt! Sơn Quân như hổ, có người nói trước khi hắn sinh ra, lão gia tử mơ thấy một con cọp, lúc tỉnh dậy thì sinh hắn ra, nên đặt tên là Sơn Quân.
5 Đối với những chuyện không lý giải được, thì mọi người thường thường nảy sinh sự sợ hãi. Mà bởi vì sợ hãi, mọ người sẽ rất bình thường mà xuất hiện hai lựa chọn.
6 - Chứng ly hồn? Lữ Ông vô cùng kinh ngạc nhìn lão già, có chút khó tin hỏi: - Chứng ly hồn là như nào? Vì sao lại xảy ra trên người Khám? Bạch mi lão nhân nói: - Người này, nếu tâm thần bị tổn thương, sẽ sản sinh ra khí xuất thần không yên, làm hồn phách không thể thoát ly, thân ở trên giường như thần hồn thì rời khỏi cơ thể, hồi hộp nói mê.
7 Đoàn xe vào chạng vạng đến bên ngoài thị trấn Bái. Thím Khám dẫn theo Lưu Khám nói lời từ biệt với Lữ Ông. Tuy rằng ân cần giữ lại, nhưng mẫu tử Lưu Khám đã hiểu rõ tâm tư ông ta nên đương nhiên sẽ không đồng ý.
8 Thẩm Thực Kỳ? Một chút ấn tượng cũng không có! Nhưng dù trong sách sử cũng có một người tên như vậy. Lưu Khám cũng không có ấn tượng. Dù sao, đối với nhiều người mà nói, câu chuyện về thời đại này tương đối hiếm.
9 Thú vị ư? Chỉ sợ lúc này Lưu Khám lại không hề cảm thấy thú vị, bởi vì hắn đang bị mẫu thân trách cứ không chút nể nang: - A Khám, sao con lại ngốc như vậy? Vì sao không bàn bạc với mẹ mà lại tự ý đem tiền đi đổi thành tệ Tần hết vậy? Sáng sớm Thẩm Thực Kỳ đã đem tệ Tần đến, Lưu Khám thậm chí còn chưa kịp nói rõ tình huống với thím Khám, làm thím Khám lập tức giận tím mặt.
10 Ra ngoài phòng, Lưu Khám lại gặp Thẩm Thực Kỳ. Thẩm Thực Kỳ lúc này đã thay y phục, không mặc y phục rộng dài phong tục Trung Nguyên nữa mà mặc áo ngắn của người Sở, nhìn rất nhanh nhẹn, đầu đội một mũ trúc bì, tay cầm cây trúc, thấy Lưu Khám thì nở nụ cười rất phong tao.
11 Tửu quán rất đơn sơ! Tuy rằng nói là tửu quán tốt nhất của huyện Bái, nhưng bên trong lại không có bàn nào, chỉ trải chiếu diện tích khoảng 40m2, đặt mấy tấm gỗ.
12 Vương Cơ và Thẩm Thực Kỳ tựa như đều không muốn nhắc tới tên người kia, tửu khách ở trong tửu quán cũng có thái độ lảng tránh như vậy. Lưu Khám cũng vội vàng đứng lên, chỉ là hắn không giống Thẩm Thực Kỳ bỏ đi thẳng như vậy mà chắp tay chào Vương Cơ rồi mới đi.
13 Thẩm Thực Kỳ hừ lạnh một tiếng, đang định động thủ, chợt một bóng người bên cạnh xuất hiện ra trước, một quyền đón đỡ mộc bổng kia. Thẩm Thực Kỳ còn chưa nhìn thấy rõ gì thì đã nghe "Bồng" một tiếng, mộc bổng to bằng cánh tay trẻ con ở trong tay Hạ Hầu Anh đã bị một quyền của người kia đánh gãy đôi.
14 - Không đáng lo ngại, chỉ bị thương ngoài da thôi. Như vậy đi, trước tiên cứ để y ngụ tại nhà ta mấy ngày, đợi thương thế chuyển biến tốt đẹp thì hẵng đưa về.
15 Lúc muộn, Tiêu Hà cáo từ ra về. Trước khi đi còn đặc biệt đến chào từ biệt thím Khám, điều này cũng là cho ấn tượng của bà đối với Tiêu Hà tăng lên vài phần, nên đối với Thẩm Thực Kỳ cũng thấy thuận mắt hơn.
16 Người ở huyện Bái này Lưu Khám quen biết không nhiều, mà nữ nhân hắn biết thì lại càng ít,chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngoại trừ mẫu thân ra thì người mà Lưu Khám gặp một lần cũng chỉ có Vương Cơ ở tửu quán, thì cũng chỉ có hai vị thiên kim tiểu thư của Lữ gia mà thôi.
17 Nói xong, Đồ Tuy bước xuống bậc thang, nâng Nhâm Hiêu lên: - Nhâm Hiêu, nói vậy ngươi đã hiểu rõ mục đích Vương Thượng phái ngươi tới đây rồi. Nhâm Hiêu trầm giọng nói: - Vương Thượng muốn lập nên nghiệp lớn mà xưa nay chưa từng có.
18 Dựa theo Tần chế, huyện dưới quận, phân rõ "Lệnh", "Trưởng". Thị trấn có vạn hộ gia thì được gọi là Lệnh, cũng chính là Huyện lệnh, nếu như không đủ vạn hộ, thì gọi là Trưởng, tức là Huyện trưởng.
19 Nhâm Hiêu không hổ là xuất thân Thiết ưng duệ sĩ, làm việc vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù Tần quốc đã tiêu diệt sáu nước, nhưng kẻ sĩ sáu nước, không muốn phối hợp với Tần quốc, chứ đừng nói là sẽ giúp Tần quốc thống trị địa phương.
20 Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm sau, thấy thời gian đã đến, Lưu Khám ăn mặc chỉnh tề, cầm theo khẩu phần ăn mà mẫu thân đã chuẩn bị cho mình ra khỏi nhà.