1 Được một cơn mưa gột rửa sạch sẽ, ngay cả sa mạc cũng khiến lòng người say đắm. Chưa kể đến những cây hồ dương lá úa vàng, chỉ cần thấy những bụi cây hoàng hậu xanh tươi bị lạc đà dẫm ngang cũng khiến mọi người đều cảm thấy ấm áp.
2 Thiết Vương thị tựa vào bồn tắm, gào thét tên trượng phu trong cơn mưa sầm sập. Mưa gió tạt vào miệng, dường như trời cao đang ra lệnh bịt miệng nàng vậy.
3 Bây giờ, trách nhiệm của một đứa con ngoan là không làm cho mẹ thêm bận lòng. Mặc dù toàn thân ướt nhẹp nhưng hắn vẫn quyết định nghỉ khóc, ngủ cái đã.
4 Vương Nhu Hoa không được như con mình. Lúc này, nàng đang nắm chặt chày gỗ giằng co với một con hồ ly trắng như tuyết. Nó rất đẹp, toàn thân một màu như được tẩy trắng mà thành, bốn chân quẫy đạp trong nước lỗ mũi hếch lên cao còn miệng thì nheo nhéo như tiếng trẻ con khóc.
5 Bảo thạch là bảo bối sáng nhất! Chính miệng Thất ca đã nói như vậy. Đôi khi nàng có thể nhìn thấy vẻ người lớn chững chạc trong đôi mắt nó, điều này khiến Vương Nhu Hoa không nén được thầm tự hào.
6 Vương Nhu Hoa rất muốn đuổi con hồ ly kia đi cho khuất mắt, nàng cảm giác nó chính là con hồ ly mẹ đang muốn trả thù mình đây mà. Có điều, khi thấy con trai túm chặt lấy nó, lại còn cười hich hích với mình thì lập tức quên luôn chuyện hồ ly có thành tinh hay không.
7 Tiểu hồ ly lớn cỡ chú mèo con lại nằm trên tã lót của Thiết Tâm Nguyên. Vương Nhu Hoa gập người về phía trước, không để nước mưa chảy lên người con trai.
8 Đám đông chợt vẹt ra làm hai, bên trong xuất hiện một vị quan nhân mặt đen ăn mặc giản dị như lão nông, ghìm lại trường thương của võ tướng. Trước mặt quan mặt đen, vị võ tướng ngồi trên chiến mã không dám ngồi thẳng lưng, bị ông ta chặn trước mặt, quát to: - Hồ đồ! Võ tướng vội ôm Thiết Tâm Nguyên nhảy xuống khỏi chiến mã, khom người trả lời: - Nông phụ này thật sự phạm vào quốc pháp, là tử tội.
9 Hoàng đế trẻ vừa dứt lời liền quay đầu lại nhìn Thiết Tâm Nguyên đang vểnh tai lên lắng nghe, cảm thấy mẹ con nhà này thật vô cùng đáng thương. Lại nhớ tới ba vị hoàng tử thì trong lòng ông liền mềm xuống, đoạn phất tay với tên thái giám rồi xoay người bước lên xe ngựa.
10 (Yến tử hàm nê - Trúc tân gia: Chim én ngậm bùn xây nhà trúc mới). Nếu muốn tìm vài thứ để che mưa tránh gió trong thành Đông Kinh, thật khó như lên trời!Nơi đây, bất cứ thứ gì cũng là vật có chủ!Cho dù nửa nhánh cây khô có vô tình rơi ra ngoài tường, chỉ cần Vương Nhu Hoa ra khỏi viện nhặt lấy thì lập tức sẽ có người đến ngăn lại.
11 Tiểu hồ ly bộ dạng tủi thân, bám lên lỗ khóa cửa không ngừng kêu rin rít. Chỉ có điều, Vương Nhu Hoa chỉ thoáng liếc nó rồi bế con trai vào bồn tắm. Bẻ một miếng bánh đặt ở miệng lỗ.
12 Vương Nhu Hoa nhờ cậy thị vệ đại ca trên Hoàng thành trông Thiết Tâm Nguyên giúp mình, tiếp đó vội vã đi xuống phố. Nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, trong nhà cần mua thêm chum nước và chĩnh gạo.
13 Nhất là khi ăn loại nấm này người ta sẽ phát sinh ra ảo giác. Hắn từng nghe mấy người bạn Đông Bắc kể rằng, vu sư người Thông Cổ Tư* trước khi làm phép cũng ăn loại nấm này nhằm giúp mình bay vào cõi trên, cũng chả biết là có thật hay không.
14 Vương Nhu Hoa đổ đầy một chum nước rồi lại thêm một chum nữa. Nước này không phải nước giếng mà là nước suối ngọt lành mà những thị vệ đại ca trên đầu Hoàng thành đánh ra.
15 Tiểu hồ ly bỗng như bị kinh hãi, thoáng cái đã phòng vèo đến bên cạnh Thiết Tâm Nguyên, đứng dưới chân hắn mà hướng về một chỗ có rất nhiều lá khô, miệng gào lên rin rít.
16 Có nấm tán bay trong tay nhưng lại không có ai thích hợp để thử nghiệm, chuyện này khiến Thiết Tâm Nguyên vô cùng đau đầu. Loại nấm này sao dám cho mẫu thân thử được, còn mỗi hồ ly thì lại trung thành với mình nên hắn không nỡ bắt nó làm chuột bạch.
17 Một con hồ ly trắng như tuyết đang phóng nhanh trong rừng cây lá khô bay đầy trời. Rốt cuộc, trên gương mặt Triệu Trinh đã xuất hiện nụ cười, viên hoạn quan Vương Tiệm cũng khẽ cười theo rồi vén tấm màn trước cửa lều.
18 Biểu hiện của hồ ly có thể nói là kinh diễm* nhưng với Thiết Tâm Nguyên mà nói, nó chỉ là một kết quả hiển nhiên mà thôi. (*kinh diễm: hay/đẹp đến mức phải kinh ngạc).
19 Không có rau, dở! Không có thức ăn thêm, dở! Dầu mè quá nhiều, dở! Trứng muối không mềm, dở! Thiết Tâm Nguyên thầm oán mẹ mình nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, cố ăn xong mấy sợi mì rồi xoay người đi kiếm tiểu hồ ly chơi.
20 (*Điền loa hài tử: cậu bé trong vỏ ốc). Ngày xuân - Cảnh Hữu nguyên niên. Vương Nhu Hoa bắt đầu bán thang bính ở kinh thành. Thêm thức ăn thì mười văn, suất đặc biệt giá ba mươi văn.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100