41 - Búng máu mà Hàn Kì phun ra đó là vừa đúng, một là để nhịn nhục, hai là có thể thoát khỏi vòng xoáy chính trị kia. Ngự sử ngôn quan chẳng thèm đoái hoài tới một người đang hộc máu sắp chết nhưng bọn họ nhất quyết phải hỏi tội những kẻ bại trận mới được.
42 Trước kia, khi đọc Thủy Hử Truyện, đến đoạn Dương Chí bán đao thì Thiết Tâm Nguyên đã được chứng kiến ‘phong thái’ của tên lưu manh Ngưu Nhị, cứ tưởng tiểu thuyết gia hư cấu ra mà thôi, ai ngờ bản thân lại gặp quỷ, đúng một thằng trùng tên như thế trong thị thành Đông Kinh.
43 Ngưu Nhị nhìn nhìn tiệm mì Thất Ca, giọng nói hơi dịu lại: - Tuy nhà các ngươi dựa vào hoàng thành nhưng đây là quy củ buôn bán xưa nay, dù là cửa hàng của Hoàng quý phi cũng phải nộp phí.
44 Vương Nhu Hoa nhìn đứa con tinh quái của mình: - Chỉ e con đã sớm biết? Bằng không tại sao lại dốc hết sức lực đi hỏi thăm chuyện của Hạ Tủng? Thiết Tâm Nguyên mỉm cười: - Mẫu thân có nhớ khi con khoảng ba tuổi người từng ẵm con đi ngang nhà Hạ Tủng không? Lúc ấy người khóc như mưa, mũ đầu hổ của hài nhi bị ướt nhẹp luôn.
45 Nằm trên nóc nhà ngắm từng đám mây trắng lững lờ trôi qua hoàng thành cũng là một loại hưởng thụ vô ngần. Người thích tinh không căn bản cũng là người thích trời xanh.
46 - Mẫu thân ngươi, e rằng chỉ ôm lòng hoài niệm mà không oán hận Vương tướng đâu! Cho dù sau này xảy ra chuyện không may, ắt hẳn là do bá phụ Vương Ung, phụ thân Vương Trọng và thúc phụ Vương Tố của nàng gây nên.
47 Thời tiết này dù là phụ nhân chịu khó nhất, đứa trẻ dễ thương nhất cũng ngại mở miệng chào khách, ai nấy cũng lờ đờ chờ mặt trời xuống núi. Thiết Tâm Nguyên cởi dây lưng nằm trên ghế dài, mẹ hắn thì ngồi kế bên quạt quạt, không dám dừng tay.
48 Với mục đích thu hoạch lợi ích phi pháp, tự đề ra luật lệ trái luật pháp của triều đình, tội phạm ngầm có tổ chức gọi là Hắc bang, thanh nhã hơn là giang hồ lục lâm.
49 Cuối cùng, dấu ấn của Ngưu Nhị trên cõi dương gian đã bị xóa bỏ. - Mấy đứa nhỏ này xem như có lương tâm, không phụ lòng Ngưu Nhị chiếu cố cho chúng hơn một năm nay.
50 Thiết Tâm Nguyên không cam lòng, tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Ở đó, hắn và Ngưu Nhị tranh cãi rồi sau đó bất đồng dữ dội, cuối cùng đánh giết nhau. Cảm giác ấy rất quái gở.
51 Thiết Tâm Nguyên cười cười, cầm thịt khô lên rồi dắt con ngan trắng rời khỏi khu vườn bỏ hoang, không thèm ngoảnh lại. Những người ở Tây Thủy Môn không còn lạ gì con hồ ly nữa.
52 Thiết Tâm Nguyên quyết định sau này không bao giờ đi tìm hiểu quá khứ của mẫu thân nữa. Cứ dò hỏi lần nào thì mẫu thân lại thương tâm lần ấy, làm vậy thật sự không phải là một người con hiếu thảo.
53 Vương Nhu Hoa cười đến toàn thân run rẩy, giật giật bím tóc đuôi ngựa của con trai rồi nói: - Quá ngon! Dù sao con cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà, vi nương sẽ cố hết sức để kiếm ít tiền đi một chút, để coi con làm thế nào dùng mấy đứa nhóc ăn xin kiếm tiền đây! Lúc mẹ con hai người đang đùa giỡn chuyện kiêm tiền, vừa lúc thấy được một đám học sinh vận thanh sam cổ tròn dạo bước từ Mã Hành Nhai tới đây.
54 - Con trai ngốc, muốn kiếm tiền của thái học sinh thì dễ lắm hả? Quan gia có người chuyên chiếu cố chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của họ đó! Người ta không thiếu bất kỳ thứ gì, làm sao con kiếm chác được? Vương Nhu Hoa không đồng ý với ý tưởng quái gở của con trai.
55 Triệu Trinh chợt tỉnh mộng, liếc nhìn tiểu mỹ nhân đẫy đà đang nằm bên cạnh mà không khỏi tự trách bản thân: ‘Đêm qua lún sâu vào hoan lạc quá mà! Có lẽ, đám quan viên Khởi cư chú, những kẻ ghi lại cuộc sống thường ngày của mình đã sắp bắt đầu ầm ĩ lên rồi.
56 Quách tiên sinh là người rất tốt, lúc bình thường chỉ cần hoàn thành yêu cầu trong việc học thì ông không hề quan tâm đến những khuyết điểm nhỏ. Mới đầu Thiết Tâm Nguyên còn tưởng rằng khi cầu học vào làm môn hạ Quách tiên sinh, cuộc sống sau này của hắn sẽ trở nên mờ mịt tăm tối.
57 - Nguyên ca nhi à, ngươi lại tới nữa hả? Cẩn thận lão Trượng Bát lột quần ngươi nữa đó! Lần này có khả năng tỷ tỷ không cho ngươi mượn quần che hàng nữa đâu! Thiết Tâm Nguyên nhe răng cười trừ với cô nương ở thanh lâu đối diện trường thái học, nhưng phải nói cô nương này thật ra khá tốt.
58 - Điều này… không thể! Sau khi bên đỏ chỉ còn một xe một tướng, bên đen còn lại ba tốt và một tướng một sĩ, cờ hòa là điều không thể thay đổi rồi… Trên tay Thiết Tâm Nguyên lại có thêm một nén bạc vụn… Cuộc cờ vẫn tiếp diễn, sau khi vắt óc suy tư thì y vẫn không chịu thua, bắt đầu cuộc mới.
59 Thiết Tâm Nguyên rất thích nghe đối thủ nói câu này, điều đó đồng nghĩa với việc y muốn tặng mình thêm tiền. Đánh cờ bình thường là để nghiên cứu cách dụng quân, còn tàn cuộc, lại chính là cách dễ nhất để gạt tiền người khác.
60 Lúc Thiết Tâm Nguyên mang thức ăn cùng mọi người vào phế viên, Tiểu Linh nhi chạy vào trước bỗng nhiên biến mất như bốc hơi, sau đó Thiết Tâm Nguyên ngước lên nhìn thấy nó đang bị treo ngược lên.