1 Tháng tám năm Càn Hữu Bắc Hán thứ hai mươi là một mùa hè oi bức. Tảng sáng, vầng thái dương xuất hiện nơi chân trời chưa lâu như thiêu như đốt cả đại địa.
2 Lưu Lăng đặt quyển thư tịch trên tay xuống, đứng lên cười nói: – Hóa ra là Nhị ca đến. Tiểu nha hoàn phía sau hắn cũng vội vàng quỳ xuống cung kính khấu đầu hành lễ: – Nô tì Liễu Mi Nhi bái kiến Vương gia.
3 Hai mươi mấy con ngựa cao to lưng chở kỵ sĩ đội mũ mặc giáp xé gió vút qua. Đội kỵ sĩ này tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng ngựa như giao long, người lại thần tuấn, khí thế tựa hồng thủy, không khác gì thiên binh vạn mã, mang theo một cỗ khí thế ngập trời.
4 Ba vạn đại quân đông nghìn nghịt khí thế ngút trời đang xuất hiện ở bên ngoài thành, trên cái lá cờ trung quân cao ba trượng có thêu một chữ cái theo lối viết rồng bay phượng múa.
5 Sau khi đợt mưa tên thứ nhất qua đi, Cấm quân Đô Thành canh phòng trên tường thành Thái Nguyên đã ngã xuống một nửa. Đối với bọn họ không có chút kinh nghiệm tác chiến nào mà nói, đối mặt với võ sĩ đại doanh Kinh Kỳ được lựa chọn tỉ mỉ qua vô số trận chiến lớn,bọn họ dù là khí thế hay là thực lực đều kém xa nhau.
6 Lưu Lăng không đợi chiến sự nơi cửa thành kết thúc, hét to với Triệu Nhị đang ở chỗ không xa điên cuồng tìm ca ca của mình: – Triệu Nhi, Hoa Tam Lang nghe lệnh! Triệu Nhị ngây ra một lúc, đảo mắt khắp bốn mặt xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của ca ca, hắn thúc ngựa đến trước mặt Lưu Lăng.
7 Hoa Tam Lang một chân đá văng cửa lớn của Chính Thái điện, không thèm để mắt tới vẻ mặt đầy kinh ngạc của bá quan văn võ trong triều. Kéo cung bắn tên trúng ngay một tên Cấm quân Bách phu trưởng đang đứng cạnh long án.
8 – Vương gia, ngài đã về rồi. Trước cửa Vương phủ Đại tướng quân, một lão bộc già yếu tiếp nhận dây cương từ tay Lưu Lăng, dắt con ngựa Hồng Sư Tử vào trong nhà.
9 Về đến nhà, Lưu Lăng rất thoải mái, mơ mơ màng màng để Liễu Mi Nhi dẫn về giường tiếp tục ngủ. Trong lúc mơ màng, hắn dường như cảm giác được có thứ gì đó mềm mại chạm lên trán mình, có điều hắn cũng không để ý.
10 Gia Phong năm thứ nhất, Bắc Hán Hiếu Đế Lưu Trác liên tục hạ ba đạo thánh chỉ gia phong Trung Thân Vương Lưu Lăng làm Tịnh Kiên Vương, Lưu Lăng ba lần đều khéo léo từ chối.
11 Trăm ngàn câu chữ của Lưu Lăng rốt cục cũng khiến Lưu Trác tạm thời gạt bỏ ý nghĩ ban hôn cho hắn ra khỏi đầu, quan trọng nhất là đã từ chối dự định xây dựng phủ Trung Thân Vương.
12 Không khí trong thư phòng Lưu Lăng bỗng chốc trở nên đầy ám muội. Vẻ mặt Lưu Lăng cười mà như không cười nhìn Liễu Mi Nhi. Dục vọng mãnh liệt trong con ngươi đã cố ý áp chế nhưng vẫn lấp ló tràn ra khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn.
13 Trong lòng Lư Sâm se lạnh, thủ đoạn của Lưu Lăng lão rất hiểu. Sau khi Hiếu Đế Lưu Trác đăng cơ, ba ngày máu tanh khắp nơi vẫn còn hiện lên trước mắt mồn một, mấy chục đầu người bị chém xuống không chút dông dài.
14 – Đại Tướng Quân Vương, cứu tôi! Tôi là Vương Tiểu Ngưu! Tôi không phải Thái Tử loạn đảng! Phạm nhân tử hình trên chiếc xe chở tù đầu tiên kia, vốn đang vẻ mặt tử khí âm trầm, lúc này bỗng đột nhiên trở nên hưng phấn như được tiêm chất kích thích vậy.
15 Náo loạn trên phố đã gây nên sự chú ý của người qua đường, rất nhanh, vô số người đã đổ xô tới. Bắc Hán Quốc bây giờ thù trong giặc ngoài, trong thành Thái Nguyên vốn không thiếu dân tị nạn từ tứ phương bát hướng chuyển đến.
16 Triệu Nhị bị Nhạc Kỳ Lân gọi một tiếng Triệu tướng quân liền dừng bước chân, cẩn thận đánh giá một chút vị quan đang cắm đầu đi đến. – Không phải là Nhạc Kỳ Lân, Nhạc đại ca đây sao? Triệu Nhị hỏi.
17 Lưu Lăng bảo Tư Mã Luật đưa xe chở phạm nhân về Hình Bộ, ngoài Vương Tiểu Ngưu thì tất cả phạm nhân đều phải xác minh thân phận một lần nữa, nhân tiện cách chức bách phu trưởng dẫn đầu kỵ binh làm binh lính bình thường.
18 Tư Mã Luật trở về Hình bộ liền lệnh cho người đi tìm thầy thuốc chữa trị vết thương cho các tử tù, sau đó lại cho người khiêng cậu em vợ Tần Cương đã bị đánh cho nhừ tử về.
19 Từ trong bao bố rơi ra một người dọa cho Lý thần y nhảy dựng, ông theo bản năng liếc mắt nhìn qua, không ngờ nhìn không ra người nọ là nam hay nữ. – … Nhạc đại nhân? Người này sao mà trang điểm dày như vậy? Chẳng lẽ là một phụ nhân? Lý thần y hỏi.
20 Lưu Lăng nhẹ giọng hỏi. Lý Đông Xương cau mày, tỉ mỉ kiểm tra vết thương của Vương Tiểu Ngưu. Thật không biết sai dịch Hình Bộ này có lương tâm hay không, làm sao ra tay hiểm độc như vậy! Vương Tiểu Ngưu từ đầu đến chân gần như một chút da lành lặn cũng tìm không thấy, toàn thân trên dưới vết thương ngang dọc băng kín khắp nơi! Những vết thương này nhìn thấy mà đau lòng, có bị phỏng, bỏng, vết cắt, đâm bị thương, gần như trên cơ thể y có tất cả các loại vết thương.