1 Mưa lất phất đã cả ngày Đỗ Văn Hạo đang ngồi ở trong góc một quán mỳ nhỏ, đối diện với khu triển lãm, hắn muốn ăn một bát mỳ, mắt hắn nhìn trời mưa phùn như giăng tơ mặc dù hắn không ăn gì đã một ngày, hương vị của mỳ thơm phức mũi, hắn thực sự lại không có hứng thú Hội thảo việc làm tổ chức ở khu triển lãm đã kết thúc.
2 Bắc Tống, năm Nguyên Phong thứ hai, thu nguyệt, Đạt Huyền thành, lúc đêm tối. Đỗ Văn Hạo mặc chiếc áo trường bào may bằng vải thô màu trắng, ngồi cô độc trên một hòn đá ở ven đường cái bên trong thành.
3 Tế Thế đường ở cùng trên một con phố với Ngũ Vị đường, cách không xa lắm, Tế Thế đường là dược đường lớn nhất Đống Đạt Huyền, chưởng quỹ và cũng là đại phu của Tế Thế đường mang họ Tiền, y thuật như thần, nhiều người đã phải đi hàng trăm dặm đến nhờ ông ta xem bệnh.
4 Linh y chính là thầy thuốc giang hồ, tay cầm hòm thuốc, vai mang thuốc dán, tay lắc một cái chuông nhỏ đi chữa bệnh từ nhà này đến nhà khác Tuyết Phi Nhi nhìn Đỗ Văn Hạo dò xét: "Các hạ là linh y? Vậy đồ nghề của các hạ đâu?" Đỗ Văn Hạo xấu hổ cười: "Tại hạ trên đường đi gặp đạo tặc, chúng đã cướp mất đồ nghề kiếm cơm của tại hạ".
5 Lần châm cứu giảm đau vừa rồi đã khiến cho thiếu phụ tràn ngập lòng tin đối với Đỗ Văn Hạo, vội vàng nói: "Để đại phu chữa trị cho hài tử đi!" Mẫu thân của hài tử cũng nói vậy, hai cô gái đương nhiên không có ý kiến.
6 Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo còn đang ngủ, nghe được có người đang gõ cửa, hàm hồ mà lên tiếng: "Người nào đó?" "Là ta! Mang nước rửa mặt tới cho ngươi, còn chưa rời giường hả? Quỷ luời!" Nghe thanh âm là Tuyết Phi Nhi, Đỗ Văn Hạo liền tỉnh dậy, mở mắt vừa thấy ngoài cửa sổ đã sáng, ngày mới đã bắt đầu, vội vàng bò dậy đứng lên nói: "Là Tuyết cô nương hả, chờ một chút, ta lập tức đến ngay".
7 Đỗ Văn Hạo mắt sáng lên, đại phu ngồi đường, đây chính là một công việc lý tưởng! Buổi tối hắn còn muốn làm một tiểu nhị cho tiệm thuộc chủ yếu là do không tin tưởng vào bản thân nhưng sau buổi chẩn bệnh tại khách sạn hắn tin tưởng hơn nhiều.
8 Tuyết Phi Nhi cùng nhà Huyền Úy rất quen thuộc nên thuận miệng hỏi bà vú: "Ai khóc vậy?" Bà vú đem mở hé cửa liếc mắt một cái rồi thấp giọng nói: "Là nhị nha hoàn, nhị nãi nãi đang bị bệnh rất nặng.
9 Tiễn Bất Thu nói ra những lời này, hắn thỉnh thoảng còn liếc nhìn Bàng mẫu đang khóc lóc, hiển nhiên mục đích của ông ta là để cho Bàng mẫu nghe, ông ta biết cách khơi dậy tâm tư, ngay cả các đại phu danh tiếng nhất ở phủ thành cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói con dâu của bà mắc phải bệnh lạ chứ không phải ông ta không có bản lĩnh Tiễn Bất Thu ra hiệu cho nha hoàn kéo quần của nhị phu nhân lên, để lộ ra bắp đùi trắng muốt, chỉ thấy một cái nhọt độc màu sáng trắng trông rất đáng sợ, mọi người nhìn thấy thế tiếng khóc càng thê lương Tiễn Bất Thu nói: "Bệnh tình nhị phu nhân rất quái dị, cái này chính là độc sang, tiểu nhân đã dung thuốc phiện để hút mủ, hút hết phần thịt thối và máu mủ, tiểu nhân cũng dùng ngải cứu, mủ độc không còn nhiều nữa.
10 Đỗ Văn cười khổ tiểu cô nương này lại nói ra bản thân hăn trước là linh y, e rằng hiệu quả ngược lại, bệnh của nhị phu nhân đã không còn là nhột độc thường nữa, đã phát triển đến giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng, mạng sống chỉ còn trong khoảnh khắc.
11 Vú nuôi vội vàng ôm đứa trẻ chạy tới quỳ xuống. Đỗ Văn Hạo có chút luống quống vội đưa tay đỡ dậy: "Này, này, không cần phải làm vậy! ". Tuyết Phi Nhi cũng chạy lại đỡ lấy bà mẹ: "Lão thái thái, Đỗ đại phu là người tốt, bà không cần làm như vậy ông ấy cũng sẽ đáp ứng mà.
12 Đi tới Ngũ Vị Đường, nhị nãi nãi được cẩn thận đưa tới một căn phòng trên lầu. Cùng lúc đó, nhóm người bộ khoái đi tìm thuốc dẫn cũng đã về tới nơi trong trạng thái mồ hôi đầm đìa, ngựa và người đều thở dốc.
13 Người trung niên nghe vậy liền hỏi lại: "Có thể được không vậy?" Ngô Thông tự đắc vỗ ngực: "Đương nhiên là được, hiệu quả tức thì!" "Bao nhiêu tiền?" "Không nhiều lắm, chỉ mười văn tiền thôi!" "Được, vậy làm cho ta đi!" Người trung niên quay đầu đi về hướng chiếc bàn Đỗ Văn Hạo rồi ngồi xuống, Ngô Thông nhìn Anh Tử đắc ý: "Ta đưa vị khách này tới để xoa bóp cổ, không thành vấn đề chứ?" "Đương nhiên không thành vấn đề!" Anh Tử mỉm cười, thấp giọng nói "Bất quá ngươi cũng không cần cao giọng đến vậy!" "Hầy! Chưa ăn qua thịt heo cũng chưa nhìn thấy heo chạy đúng không? Không thành vấn đề!" Trung niên nhân mơ hồ nghe hai người đối đáp cũng cố dùng cả thân mình để đưa cái cổ sưng vêu quay lại hỏi: "Có sao không vậy?" "Đương nhiên không sao, không sao, không có vấn đề gì, khách quan cứ yên tâm!" Ngô Thông luôn miệng nói trong khi tiến tới đứng phía sau trung niên nhân, mặt có chút đắc ý liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, tựa hồ muốn hỏi tại sao còn chưa bắt đầu.
14 Ngô Thông xấu hổ cười hắc hắc: "Đỗ đại phu, vậy, vậy giờ phải làm sao?" Đỗ Văn Hảo tức giận nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Phải dùng rượu đánh thôi chứ sao, còn muốn ta dạy cho ngươi một bài không?" "Ai!" Ngô Thông vội vàng chạy về quầy, ôm một cái bình nhỏ đổ ra bát, không cân phân phó, tự đem rượu cùng thuốc trộn vào nhau, rồi xoa xoa vào hai bàn tay một lúc, vội vàng xoa lên phía bả vai bị ứ huyết của người trung niên.
15 Lâm Thanh Đại nửa tin nửa ngờ, Ngô Thông khẽ hỏi: "Chưởng quỹ, tiếp tục chưng cất mật hoa bách hợp hay đổi lại cách chưng cất theo lời ông ấy?" "Hãy làm theo lời Đỗ tiên sinh, ông ấy là đại phu, ông biết rõ dùng thuốc như thế nào".
16 Các phòng trong hậu viện chia làm hai, một bên là khu nhà một tầng, đây là nơi ở của tiểu nhị trong đường và nhà bếp, xưởng bào chế dược liệu, còn có dãy nhà kho để dược liệu thô.
17 Anh Tử kinh ngạc hỏi: "Hắn còn bản lĩnh gì?" Lâm Thanh Đại trầm ngâm một chút rồi khẽ trả lời: "Hắn nói đến vài vị dược liệu chúng ta chưa nghe đến bao giờ" "Có đúng không? Nguyên liệu làm thuốc là vấn đề Anh Tử không biết nhiều lắm".
18 Tảng sáng ngày hôm sau, cửa phòng của Đỗ Văn Hạo vang lên tiếng gõ cửa. "Ai đó?" Đỗ Văn Hạo làu bàu hỏi "Là tôi, Anh Tử, Đỗ đại phu, ngài dậy chưa?" "Vẫn chưa".
19 Đỗ Văn Hạo nói ra bảy điều hung hiểm, là chỉ chứng bại huyết chỉ có thể cứu được trong phạm vi thời gian nhất định, nếu như ở xã hội hiện đại thì không cần phải trị liệu lâu như vậy, nhưng đây là thời cổ đại, chỉ có thể sử dụng dược thảo, không có các loại thuốc tổng hợp kháng khuẩn giảm nhiệt, phương pháp chữa bệnh này cũng không chắc chắn cho nên cần theo dõi bảy ngày, lúc này mới có thể nói ra thất quan, muốn nói cụ thể thất quan, thật khó có thể nói ra ngay, nhưng lại không thể giải thích như vậy.
20 Lưu thị nói: "Vậy cứ quyết định như thế, Đỗ đại phu nếu có thể cứu sống Ngọc Nhi, chúng ta sẽ đồng ý hôn nhân này, đem Vũ Cầm gả cho hắn". "Đúng rồi! Vi nương mặc dù không nhìn thấy, nhưng trong lòng rất sáng suốt, nghe lời mẹ là không sai mà!" Bàng mẫu cười tủm tỉm liên tục gật đầu, quay đầu nhìn tam khuê nữ nói: "Cầm nhi, cháu cảm thấy Đỗ đại phu có vừa ý không?" Bàng Vũ Cầm đỏ bừng đến mang tai, cúi đầu vân vê góc áo, xấu hổ không nói lời nào.