61 Đợi khoảng nửa canh giờ, Lưu bộ khoái có dấu hiệu chuyển biến cực kì xấu, chẩn mạch thấy vi mạch sắp đứt, xuất hiện nguy chứng nội bế ngoại thoát! Điều này cũng làm cho sắc mặt Tiền Bất Thu biến đổi, vuốt chòm râu ở trong phòng đi qua đi lại, suy tư nên làm thế nào.
62 Tiền Bất Thu vội vàng cất bước đi ra ngoài, Đỗ Văn Hạo đối với cách Tiền Bất Thu trị liệu ngoại thương vùng bụng của bộ khoái ngày hôm qua rất là hiếu kì, vẫn muốn biết hiệu quả như thế nào, liền dặn dò mấy người Tuyết Phi Nhi lưu ý trông coi, còn mình đi theo Tiền Bất Thu ra cửa.
63 Đỗ Văn Hạo cười khổ, nếu như không thể thuyết phục Tiền Bất Thu, sau này bọn họ xem bệnh cho người khác vẫn sẽ xử lý vết thương như vậy, lại làm cho vết thương sinh mủ.
64 "Tại sao?" Hàm Đầu ngạc nhiên nói. Diêm Diệu Thủ thấp giọng nói: "Hừ! Ngươi nghĩ xem, phương pháp này có tác dụng như vậy, hắn sẽ dễ dàng dạy chúng ta như vậy sao? Đừng quên, cùng nghề là oan gia! Dạy đồ đệ thị sư phụ sẽ chết đói! Sinh ý Tể Thế Đường chúng ta hơn Ngũ Vị Đường gấp trăm lần, hắn con mong sao cho chúng ta gặp xui xẻo sớm đóng cửa, làm gì có lòng tốt như vậy?" "Ý huynh là.
65 Tiền Bất Thu nghiêm mặt, ông ta gằn từng tiếng: "Sư tổ của ngươi hảo tâm truyền cho ngươi tuyệt kỹ, ngươi lại không biết mang ơn lại còn cười đùa châm chọc, nếu ngươi còn hành động như thế, ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn".
66 Hàm Đầu ngạc nhiên nói: "Sư phụ, hôm qua người còn nói phương thuốc đó không đúng. Sao còn muốn con ghi lại làm gì?" Tiền Bất Thu nhíu mày: "Ờ thì. . .
67 Trương lão hán gật đầu nói: "Ừm, đúng lắm. Ta nói cho ngài biết, lần trước ngài chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của Huyện úy đại nhân, sau có người nói kỳ thật lúc trước đó Tiền thần y đã chữa đúng bệnh.
68 Lâm Thanh Đại xoay người phân phó: "Anh Tử, ngươi mau đi gọi Tuyết Phi Nhi cùng Vũ Cầm tiểu thư, bảo các nàng đến nha môn. Ngô Thông, cùng lão Vương đầu, Vương thẩm các ngươi ở lại chiếu cố cho Lưu bộ khoái, có chuyện gì lập tức đến nha môn nói cho chúng ta biết! Ngốc béo theo chúng ta cùng đến nha môn với Đỗ đại phu".
69 "Ừ, biện phát tốt" Trang tri huyện gật đầu. Hầu sư gia lui xuống. Trang tri huyện ho khan một tiếng rồi nói: "Đỗ Văn Hạo, bổn quan niệm ngươi hành y chữa bệnh có công.
70 Trang tri huyện cười nhạt, ông ta liếc nhìn Hứa Tứ Hải một cái: "Được rồi, muốn nói gì thì ngươi cứ nói đi". "Vâng! Đại nhân". Hứa Tứ Hải khom người nói: "Thần y Tiễn Bất Thu hôm qua không ở Ngũ Vị đường, ông ấy cả ngày khám chữa bệnh ở Tế Thế đường ch nên không có chuyện ông ấy có xem qua vết thương của Lưu bộ khoái.
71 Trang tri huyện nhìn Đỗ Văn Hạo lạnh nhạt: "Bị cáo, ngươi có gì giải thích lời tố cáo này không?". Đỗ Văn hạo vừa rồi thấy Hứa Tứ Hải bị cướp đi cái ghế đã nghĩ ra một biện pháp, nghe vậy liền trả lời: "Đại nhân đã nghe qua chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói chưa vậy? Lưu lão hán cùng với Ngô thị chính là những con sói lấy oán báo ân.
72 Hứa Tứ Hải vội vàng đi tới cẩn thận nhìn kỹ lại, quả nhiên đúng như thế, trong lòng không ngớt kêu khổ. Hứa Tứ Hải vốn không bao giờ tin một người trẻ tuổi như Đỗ Văn Hạo lại có thể am hiểu kỹ thuật mổ bụng chữa thương của thượng cổ thần y Hoa Đà, thêm nữa hắn lại thấy Lưu lão hán bưng cái chậu gỗ đựng tỳ bẩn kia, nhìn qua rõ rang giống như dùng dao cắt, trong lòng vừa vui mừng lại xen lẫn sợ hãi.
73 Thì ra lúc trước Lâm Thanh Đại đứng ngoài nghe hai bên tranh cãi đã nhân thấy rằng điểm mấu chốt chính là việc Lưu bộ khoái khi đó đã bị thương trầm trọng chỉ chờ chết.
74 Hứa Tứ Hải cũng phát hiện ra vừa rồi những lời nói của mình thực có chỗ mạo phạm khiến mọi người tức giận, muốn tìm đường rút lui, vẻ mặt đầy xấu hổ, chắp tay hướng Tiễn Bất Thu nói: “Tiễn đại phu, người là thần y, khắp trong ngoài thành ai cũng biết người bị tên tiểu nhân Đỗ Văn Hạo kia gài bẫy, bức người bái sư, ái thiếp của Bàng đại nhân kia chính là do người chữa trị, hắn chỉ là …” “Hứa đại phu sai lầm rồi!” Tiễn Bất Thu lên tiếng cắt ngang lời Hứa Tứ Hải, “Đỗ đại phu không hề gài bẫy gì để lão hủ bái sư, đó chính là lão hủ quá ngông cuồng mà tự nói ra.
75 Đỗ Văn Hạo phát hiện đầu ngón tay Lưu lão hán vẫn chảy ra máu tươi, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, điều này chứng tỏ máu trong cơ thể vẫn tuần hoàn không có bị đình chỉ.
76 Trên đường, Tuyết Phi Nhi đã kể lại cho Lưu bộ khoái từ đầu đến cuối. Lưu bộ khoái vốn trọng thương mới khỏi, thập phần yếu đuối, nghe Tuyết Phi Nhi nói lão bà và phụ thân không ngờ lại tới công đường tố cáo ân nhân cứu mạng Đỗ Văn Hạo, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, suýt chút nữa thì hôn mê, lớn tiếng thúc giục các sai dịch khiêng đi nhanh một chút, hận không được chắp cánh bay tới nha môn để ngăn cản chuyện này.
77 Trang tri huyện và Hầu sư gia nhìn nhau mỉm cười, ý kiến của Đỗ Văn Hạo sớm đã nằm trong dự đoán của Hầu sư gia, vừa rồi nửa đường bãi đường cứu người, trước khi thăng đường trở lại, Hầu sư gia đã an bài và chỉ bảo cho Trang tri huyện, Trang tri huyện đã biết nên xử lý như thế nào.
78 Lâm Thanh Đại đổ đĩnh bạc và bạc vụn trong túi tiền lên tủ bày hàng, tính một lúc, tổng cộng có hơn chin mươi hai lượng. Lâm Thanh Đại bỏ lại tiền vào túi rồi đưa cho Đỗ Văn Hạo, nói: “Tiền này chỉ miễn cưỡng mua được một tiểu viện lạc mà thôi, không mua được một căn nhà khang trang đâu.
79 Đỗ Văn hạo cầm hòm thuốc của mình, lấy ra một chiếc găng tay da dê dài đến tận khuỷu tay đeo vào, rồi cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương. Qua găng tay da dê cũng có thể cảm thấy nóng rực, vết thương đầy những bọng nước.
80 Diêm Diệu Thủ dập đầu như giã tỏi, ra sức van cầu. Đõ Văn Hạo lại không thèm để ý. Hàm Đầu cũng dập đầu cầu tình với Đỗ Văn Hạo cho sư huynh: “Sư tổ! Sư huynh đắc tội với sư tổ! XIn sư tổ trách phạt thật nặng, chỉ là, nói thực, vết thương của Chu bộ khoái bị thối rữa ung nhọt chúng ta từ trước đến giờ chưa nghe qua, cũng không trách được sư huynh hắn không biết tính nghiêm trọng của bệnh này, xử lý vết thương không tốt, không thể trách sư huynh.