1 Sáng sớm ngày mùng hai tháng hai, theo tiếng chuông của chùa Đại tướng quốc vang lên. Những con gió xuân tràn về chấm dứt ba ngày mưa phùn liên tiếp. Cả không gian như được gột rửa chỉ còn lại một màu xanh lam.
2 Văn sĩ áo lam cười nói: - Nhìn chiếc thuyền thì chỉ là của gia đình bình thường làm thế nào mời được nhạc sư tốt? Ngọc Doãn cười cười rồi chắp tay với hai người sau đó xoay người định bỏ đi.
3 Thấy Chu Lương có phần do dự, Thạch Tam lập tức lên tiếng: - Tiểu Ất ca cũng không phải gây chuyện mà chỉ thích lo chuyện bất công của thiên hạ.
4 Một trảo của Yến Nô ít nhất cũng kéo đi hai lạng thịt. Cơn đau khiến cho tên du côn vừa ôm cánh tay vừa kêu la ầm ĩ. Đúng lúc này, Ngọc Doãn cũng vọt vào sân.
5 Yến Nô nổi giận! Còn Ngọc Doãn cũng ngây người. Cái cửa hàng thịt của hắn ở phố Mã Hành lại giáp với lầu Bạch Phàn cho nên việc làm ăn rất tốt.
6 Trần Đông chỉ là một Thái học sinh, hơn nữa là một Thái học sinh mà có gia cảnh bần hàn. Y có thể vì một người xa lạ mà đứng ra rút dao tương trợ, đã là tận tình giúp đỡ.
7 Ngọc Doãn im lặng! Chào từ giã bất thình lình thật sự là quá mức kỳ lạ. Hắn lẳng lặng nhìn người cầm dao trước mắt, bỗng nhiên chuyển ánh mắt quét về phía hai người khác.
8 Thịt lợn sữa là thịt heo. Thời xưa, nhóm quan lại quyền quý chỉ coi thịt dê bò là quý, nhưng không có nghĩa là không ăn thịt heo. Trên thực tế, vào đời Đường, thịt lợn sữa đã được xem là một món ngon trên bàn cơm.
9 Hiển nhiên Ngọc Doãn không biết lời cảm thán của La Nhất Đao. Trở lại cửa hàng Ngọc gia, hắn ngồi trên cái ghế dài mảnh trong cửa hàng, nhìn đám người tiểu Thất bận rộn, không khỏi âm thầm cười khổ.
10 Rất nhanh, ba người đi tới trước một tiểu viện rách nát. Xung quanh nơi đây cũng không có thôn xá, càng không có bóng dáng một ai, chỉ có một dòng suối chảy róc rách ngay bên cạnh.
11 Theo như lời La Nhất Đao, giết mổ heo là một kỹ thuật sống. Khó khăn nhất là sau khi giết heo sống xong đó là lọc thịt hơi. Về mặt này phải chú ý rất nhiều, thế cho nên Ngọc Doãn lần đầu tiên cầm dao giết heo sống khi làm việc đó mới chỉ vài nhát đã mệt thở hồng hộc.
12 Ngọc Doãn thật sự trở nên hồ đồ! Hóa ra, theo sự phát triển của Phủ Khai Phong mà giá đất ngày càng tăng cao. Giống như tòa nhà kia của Ngọc Doãn lúc mua chỉ mấy chục quan nhưng nay đã lên giá trị tới năm trăm quan.
13 Lại là một buổi trưa đầy nắng. Ánh mặt trời đầu mùa xuân tỏa khắp sông Biện, khiến cho trên mặt sông sóng nước lăn tăn lấp lánh ánh vàng, tạo ra cảnh sắc vô cùng đẹp làm rung động lòng người.
14 - Tiểu Ất, ngươi không sao chứ. Nhạc Phi thấy Ngọc Doãn có vẻ hết hồn nên cũng ngây cả người ra. Gã liền vội vàng tiến đến, định dìu Ngọc Doãn đứng dậy nhưng Ngọc Doãn bất thình lình đẩy tay của gã ra, lùi lại vài bước.
15 Mặt trời dần dần khuất sau đỉnh núi, nhưng đối với phủ Khai Phong mà nói, đây thực ra chỉ mới là bắt đầu của một ngày. Đèn hoa rực rỡ, phủ Khai Phong vào ban ngày trật tự ngay ngắn bất chợt ồn ào náo nhiệt hẳn lên, bắt đầu từ chợ đêm Châu Kiều, sau đó cũng theo đó lan ra chợ đêm Mã Hành, cả phủ Khai Phong chỉ trong một chốc chìm trong không khí vui vẻ hân hoan.
16 Thạch Tam biết khó bỏ Ngọc Doãn được. Hơn nữa Ngọc Doãn lại cãi nhau với Yến Nô, chút nữa thôi chắc sẽ đồng ý trở về. Lại tiếp tục theo hắn vào tiệm Cước uống rượu sao? Gây chuyện không tốt đúng là phiền toái.
17 Bên Điện Lưu Ly Bát Giác người qua lại tấp nập. Một gốc cây cổ thụ cần bốn người mới có thể ôm xuể, người đụng người, ba tầng trong ba tầng ngoài rất ồn ào náo nhiệt.
18 Ngọc Doãn chìm đắm trong khúc nhạc, không hề phát hiện ra người nghe xung quanh càng lúc càng đông. Hắn đang tấu khúc nhị hồ cũng là một khúc nhạc vô cùng nổi tiếng đời sau "nhị tuyền ánh nguyệt".
19 Có thể nói bầu không khí của cả thời Đại Tống là một nền văn hóa khiến cho đời sau khó có thể phục chế. Cho dù là người buôn bán nhỏ cũng có thể nhận ra thơ ca hay dở.
20 Vào thời Bắc Tống, xưng hô ‘Tướng công’ như thế này, không phải người nào cũng có thể gọi. Ngoại trừ là quan viên thuộc cấp bậc Tể tướng, còn những quan lại bình thường, không thể dùng.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50