1 Mưa lạnh như băng, cả một bầu trời trắng xóa trút xuống mặt đất. Mãi tới lúc hoàng hôn buông xuống thì mưa mới ngớt đi nhưng vẫn còn những bong bóng nước trôi lềnh bềnh Đã tám mùa thu trôi qua mà Giang Đông Duy Dương phủ huyện Bạch Sa đều không tránh được những trận mưa như vũ bão như vậy.
2 Sai nha áo đen đứng trên thuyền ô bồng ngẩng đầu lên có thể nhìn boong tàu phía đầu thuyền hoa, ngoài bốn năm thuyền công lười nhác đang ngồi phía đầu thuyền hút thuốc thì không nhìn thấy bất cứ người nào khác.
3 - Lâm Phược thiếu gia Người hầu mặc áo xanh đẩy cửa đi vào, trong tay hắn bưng một chén thuốc: - Ngài nên uống thuốc đi, nhà thuyền cũng đã chuẩn bị cháo, Tô cô nương cũng cho người mua nửa con gà để tẩm bổ, ta và mọi người trên thuyền đều không ăn dành cho ngài, ngài ăn cháo rồi nghỉ ngơi cho tốt, không nên làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
4 Ánh trăng thu sáng ngời chiếu rọi bầu trời, chiếu lên bến đò bên bờ sông Bạch Thủy làm cho nó sáng như ban ngày. Lâm Phược nhìn hai nam tử lên thuyền từ lúc hoàng hôn để nghe hát đang lấy đao khống chế Triệu Năng cùng nhà đò, trong lòng kinh hãi, theo bản năng hiện lên một ý niệm trong đầu: thủy phỉ cướp thuyền! Trong lòng lại hiện lên nghi hoặc, cái thuyền ô bồng này có gì tốt mà cướp? Dây thừng nối thuyền ô bồng với bờ đã được cởi bỏ, chiếc thuyền thong thả rời khỏi bến.
5 Sau khi đuổi theo nửa canh giờ, truy binh bị một nhánh sông Bạch Thủy ngăn mất lối đi. Nhìn viện binh trên bờ ngăn chặn con đường phía trước, càng lúc càng xa, trên mặt nước cũng không thấy có thuyền đuổi theo, dựa vào hai người hắn và Phó Thanh Hà, khó có thể cứu được Tô Mi, huống chi Phó Thanh Hà đang bị thương, hắn nói với Phó Thanh Hà: - Thương thế của ngươi phải lên bờ chữa trị Phó Thanh Hà lắc đầu, nói: - Lâm công tử lên bờ đi thôi, nếu ta có thể sống trở về sẽ báo đáp đại ân của công tử.
6 Sương mù tràn ngập, chỉ thấy được bảy tám bước phía trước, tốc độ thuyền hải tặc trong sương mù cũng chậm đi nhiều Hai bên cửa sổ đều chèn thêm một thanh ngang bằng gỗ, phòng ngừa con tin nhảy ra cửa sổ chạy trốn.
7 Trên thuyền hoa, hai hải tặc bị thương đứng ở phía đầu thuyền đang hết sức chăm chú theo dõi cuộc chiến. Phó Thanh Hà và Lâm Phược đưa ánh mắt, dùng tay làm hiệu, một phải một trái im lặng đi đến.
8 Đợi sau khi thu thập xong xuôi, liền nghe thấy có tiếng bước chân hỗn độn từ phía đầu mũi thuyền vọng lại, hóa ra là mấy tên hải tặc đang bơi toán loạn về phía thuyền hoa bên này.
9 Hoàn toàn không biết gì về hoang đảo, cũng chẳng tường trong rừng có rắn hay muông thú không, may mà trong đêm ánh sao lấp lánh, trăng sáng tựa nước, ánh sáng rừng cây trong đêm cũng không hề mù mịt, Lâm Phược và Phó Thanh Hà thay phiên nhau nghỉ ngơi, khu rừng hoàn toàn trong tĩnh lặng.
10 Liên tục giết hạ được bốn huynh đệ của đối phương, khi ba người họ quay lại, vừa uể oải vừa phẫn nộ, nhưng không hề sợ hãi. Kỉ quân của quân huyện đã tan ra, chiến lược thất bại, hoàn toàn không phải vì không tinh nhuệ, bọn họ đều là những hán quân đã trải qua không biết bao máu lửa, sống chết đối với họ nhẹ tựa lông hồng, huống hồ bọn họ nhận định đối phương chỉ có một người, giết huynh đệ bốn người bọn họ chẳng qua là quỷ kế đánh lén thôi, ngoài cảm giác phẫn nộ ra, sao có thể sợ hãi được chứ? Đối phương treo thương trượng ở rừng cây rồi chạy trốn theo con đường quen thuộc, bọn họ chỉ hận một nỗi không thể một mình đấu với đối phương tại khoảng đất trông phía trước gian lều cỏ kia.
11 - Ai cũng có thời kì khó khăn của riêng mình, Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà, Tô Mi đi vào lều cỏ, bốn vách tường của lều cỏ đều là các lỗ thủng, tuy không được đốt lửa, nhưng cảnh chiều hôm cũng không hề u ám, Lâm Phược ngồi trên mặt đất nhìn tên râu quai nón và tên mặt gày, trên mặt giả bộ cười, hỏi : - Nhị vị nhân huynh cam chịu số phận đi, có chuyện gì cứ nói với bọn ta ? Đang định ngồi xổm xuống hỏi nội tình Ninh Hải trấn, nhìn thấy sắc mặt của tên mặt gày phía bên cạnh có chút khác khác, trong lòng dấy lên nghi ngờ, liền lấy mũi đao mái chèo chặn dưới yết hầu tên mặt gày, lớn tiếng quát : - Nằm sấp xuống dưới.
12 Sáng sớm tỉnh dậy, Tô Mi và Tiểu Man ở trên đảo không có y phục để thay, đành mặc nguyên bộ đồ cũ nát của người thợ đóng tàu, đi tẩy sạch muội đèn trên mặt.
13 Ba ngày tiếp theo, Phó Thanh Hà chui vào khu rừng rậm rạp trên đảo để tra xét địa hình, tìm nguồn nước, Lâm Phược dạy đám thiếu niên làm thế nào để phối hợp nhịp nhàng giữa mạch đao và yêu đao với những binh khí trung và dài trong trận giáo mác bằng trúc này.
14 Đi sâu vào rừng rậm khúc khuỷu chừng bốn năm dặm, chính là nơi cắm trại của Lâm Phược và mọi người, là phần đất tương đối thấp ở sườn núi, phía nam cốc địa là một lỗ thủng, đi thẳng xuống dưới chính là khu rừng bên bãi biển.
15 Bên trong phủ Hoài An, Thanh Giang Phổ là một trong thủy đạo chủ yếu rời bến Hoài Thủy, mùa mưa cuối thu nước thượng du Hoài Thủy ùa xuống, Thanh Giang Phổ nước trời một mảng, kéo hơn mười dặm, trông không thấy cuối cùng.
16 Thuyền mắc cạn ở Thanh Giang Phổ, có mấy thiếu niên đã học qua kỹ năng bơi, nhưng cần ở lại trên thuyền chiếu ứng những người khác; Ngày kế, Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà hai người bơi lên bờ.
17 “Sớm đã biết hắn là thứ không ra sao, Tần tiên sinh cùng hắn phí miệng lưỡi như vậy làm gì?” Hán tử thấp đậm thấy Phó Thanh Hà sắc mặt ngưng trọng, cho là hắn lại muốn lùi bước, bất mãn phàn nàn.
18 Nương ánh trăng, Lâm Phược, Phó Thanh Hà, Tô My, Tiểu Man cùng các thiếu niên cùng với đám người Tần Thừa Tổ, Chu Phổ phân ra bốn chiếc thuyền ô bồng nhẹ, hướng về phía hai mươi dặm bên ngoài eo sông mà đi.
19 Ba mũi ô thốc tiễn, bốn mũi nỏ tiễn không đuôi từ trong cửa phóng ra, năm tên quân hán đang ở ngoài cửa tránh cũng không thể tránh, đều bị bắn trúng. Cái biến cố này vượt quá dự kiến tất cả mọi người, đầu thuyền đang to tiếng ồn ào đột nhiên yên lặng xuống, những quan binh đang muốn cướp thuyền đoạt tiền của, đoạt đàn bà đều trố mắt tại đó, thẳng đến tên quân hán bị nỏ tiễn bắn thủng cổ kia không thể tin được ôm cổ mình, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết ngã xuống, tĩnh lặng lại bỗng nhiên bị phá vỡ.
20 “Xuống biển?” Tần Thừa Tổ nghi hoặc nhìn Phó Thanh Hà. Chu Phổ cùng Tào Tử Ngang khẽ hừ, quay đầu đi không nói lời nào, cũng không nhìn Phó Thanh Hà, thần thái không thể nghi ngờ là nói cho hắn biết: Ngươi không có tư cách đứng ra nói chuyện.