1 Cuối thời Đông Hán, thiên hạ đại loạn, chư hầu hỗn chiến, người chết đầy đường, dân chúng lầm than. Trước sau có Tào Tháo, Viên Thiệu, Lữ Bố, Viên Thuật, Tôn Kiên, Công Tôn Toản, Mã Đằng, Lưu Biểu.
2 Chàng thanh niên đi tới bên cạnh bà lão hành lễ nói.
Bà lão ừ một tiếng, đi tới trước người chàng thanh niên, giúp y chỉnh đốn lại trang phục có chút hỗn độn:
- Chính là liên quan đến dị tượng vừa nãy.
3 Lưu Kỳ cảm giác bản thân tựa như có nghìn vạn con kiến chui vào thân thể cắn loạn vô cùng khó chịu, đồng thời cảm giác được chính mình rất suy yếu, không chỉ suy yếu thân thể, mà cảm giác vô lực kia còn đến từ linh hồn, giống như thân thể gắng sức chống đỡ giữa biển rộng mênh mông, linh hồn và thân thể khi thì tách rời khi thì dung hợp.
4 Thế nhưng không phải nghĩ là có thể thực hiện được, dựa vào trí nhớ của Lưu Kỳ, hiện tại chỉ cách trận chiến Quan Độ nhiều nhất một hai năm, phần lớn những văn thần võ tướng này đã có chỗ dốc sức, hoặc trong lòng đã chọn người lương nhờ, phỏng chừng phải tìm ra lý do xác đáng để những người này dốc lòng vì ngươi mới được.
5 - Được, hôm nay không say không về.
Lưu Kỳ thấy hai người hứng thú, lập tức vui vẻ đáp ứng.
- Thiếu gia chờ chút, ta đi chuẩn bị xe ngựa.
Chương Bá thấy Lưu Kỳ sắp đi ra ngoài, lập tức đi chuẩn bị.
6 Lưu Tu ở bên nhận thấy sự nghi hoặc của Lưu Kỳ, giải thích nói.
- Oh, tiếng tăm của Trương Duyệt này thế nào?
Lưu Kỳ hỏi, xem ra đã có người bắt đầu đứng thành hàng.
7 Chàng thanh niên kia nhìn về phía Trương Duyệt, ánh mắt không hề che dấu vẻ khinh thường.
- Lũ ngu ngốc các người còn đứng đờ ra làm gì, mau đánh chết y cho ta.
8 - Mã Chưởng Quỹ. . .
Khi hai người kịp phản ứng đã không kịp nữa rồi, gã hộ vệ bên trái khá cơ trí vội vàng la lớn về phía Trương Phong, cũng khiến cho ánh mắt toàn trường đổ dồn về phía Mã Chưởng Quỹ.
9 Lưu Kỳ dưới sự chăm chú nhìn của mọi người, cười khổ một tiếng, kiên trì dẫn Lưu Tu dẫn vào tửu lâu rồi chuyển ánh mắt quét quanh một vòng sau đó dừng lại trên người chàng thanh niên một chút, lúc sau thấy ánh mắt của Lưu Tông tràn đầy địch ý, Lưu Kỳ nhíu mày nói:
- Vài ngày không ra ngoài, thành Tương Dương càng trở nên náo nhiệt.
10 Lưu Kỳ là trưởng tử của Lưu Biểu, nếu vô tình kế thừa địa vị của Lưu Biểu, ở bên cạnh hắn e là tương lai sẽ trở nên rạng rỡ. Hơn nữa vừa nãy Lưu Kỳ đã nhìn thấy thân thủ của y.
11 - Chết tiệt.
Lưu Bàn thầm nghĩ, lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm vài phần. Từng chiêu từng chiêu nhằm vào điểm yếu hại của gã hắc y.
Y hiểu được chỉ có mau chóng giải quyết gã hắc y trước mặt mới có thể trợ giúp đại ca.
12 Khi đuổi tới đây vừa vặn thấy gã trung niên chuẩn bị giết Lưu Kỳ, trong lòng hoảng hốt không chút do dự giương cung bắn tên. Đợi tới khi nhìn thấy Lưu Kỳ thoát hiểm mới thở phào nhẹ nhõm.
13 Gã hắc y đầu lĩnh chết, khiến cho sĩ khí đám người hắc y giảm sút, nhưng đám hắc y này không đầu hàng, mà quay ngược lại tấn công càng thêm mãnh liệt.
14 Nói xong liền nói với hai người Lưu Bàn:
- Hiện tại tình thế tại Tương Dương càng lúc càng rõ ràng, tranh chấp địa vị càng lúc càng nghiêm trọng, các ngươi sau này làm việc phải lưu tâm, không thể bừa bãi như trước kia.
15 Mấy năm nay nàng không chỉ mở miệng một lần, hy vọng Thái Mạo giúp Lưu Tông, nhưng Thái Mạo vẫn không mở miệng, còn Khoái Việt cũng không biểu hiện gì, làm cho nàng rất đau đầu.
16 Y Tịch hiển nhiên nhìn thấu đám người thế gia này.
- Tiên sinh nói, nếu như ta cho bọn họ lợi ích thật lớn, bọn họ sẽ đứng về phía ta.
Lưu Kỳ có chút không xác định.
17 - Thôi, thôi. . . Là thiếu gia ta không tốt, Tình nhi đừng trách.
Lưu Kỳ thấy Tình nhi thực sự giận, liền bước lên phía trước, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai Tình nhi.
18 Thái Mạo không có lý do gì đưa Trương Duyệt vào chỗ chết, thế lực phụ thuộc vào y lại càng không đứng phía sau gây loạn. Những kẻ khác cũng không dám tham gia, bởi vì chuyện này không chỉ đắc tội với Thái Mạo mà còn đắc tội với Lưu Biểu.
19 Trương Lăng bên cạnh bình tĩnh nhìn Trương Dịch, giống như chuyện này không quan hệ gì tới y.
- Công tử nên quay về Trường Sa.
Sắc mặt Trương Lăng không chút thay đổi nói.
20 Hôm nay là ngày mừng thọ Lưu Biểu, quan viên lớn nhỏ thành Tương Dương đều đến chúc thọ, bởi vậy lượng người tương đối đông, xe ngựa ba người Lưu Kỳ vừa tới liền khiến người bên ngoài chú ý.