1 "Đại vương, sinh rồi. . là một tiểu công tử. "
Một người phụ nữ vui mừng lao ra khỏi phòng hô to. Lời vừa dứt, một đại hán liền dùng tốc độ cực nhanh lao vào phòng.
2 "Cha, ngươi dẫn ta đi đâu thế ?"
Đại Thiên ấp úng hỏi. Đã hai năm trôi qua, lúc này Đại Thiên đã hai tuổi, đại khái là biết đi biết nói thật tốt rồi.
3 Đại Vũ mặt không biểu tình, tay xách bất tỉnh Đại Thiên, một bộ tràn đầy tâm sự rải bước trên hành lang vương cung. Liên tục chuyển qua trái qua phải vài lần, nhưng đường đi hoàn toàn không giống lúc sáng sớm, căn bản nơi đến cuối cùng là một chỗ lạ lẫm bí ẩn.
4 "Đồ ác quỷ, buông ta ra, mau buông ra. "
Âm thanh con nít thảm thương vang lên từ hành lang vương cung. Đến gần hơn chút, đứa bé phát ra âm thanh này không ổn chút nào.
5 Cương tộc vương thành, vương cung huấn luyện trường.
Tại đây, hiện tại diễn ra một cuộc chiến, một bên là một thiếu niên, nhìn mặt vô cùng non nớt, bên còn lại là hai vị đại hán.
6 Đại sảnh của vương cung không lớn lắm, nơi này chủ yếu là để các thành viên trong nội cung tụ họp với nhau. Mà trong nội cung nhân số cũng không nhiều, năm người thị nữ, vợ chồng Đại Vũ cùng Đại Thiên, ngoài ra còn có ông bà nội của Đại Thiên, nhưng mấy năm nay xảy ra chiến sự, Đại Phong ra chiến trường nên vợ hắn cũng đi theo.
7 "Xung phong!!!"
Theo một tiếng gầm giận dữ của vị đại hán đầu lĩnh, tất cả binh sĩ còn lại hai mắt bốc hỏa, cuồng nộ gầm lên, đồng loạt giương thương xông tới.
8 Quân địch thủ lĩnh hướng về phía quân đoàn không rõ lai lịch kia quát tháo một tràng, bên kia cũng có người đứng ra ứng tiếng vài câu. Sau khi đơn giản giao tiếp một thoáng, vị thủ lĩnh nọ hướng về quân mình quát lớn, nhất thời kẻ địch dừng tiến công, toàn bộ chậm rãi lui về.
9 Theo sau binh sĩ, Đại Thiên càng lúc càng quen thuộc hoàn cảnh chiến đấu, bù đắp lại sự thiếu hụt. Lúc ban đầu căn bản là đối chiến một cách liều mạng, vì thế mỗi lần chiến đấu liền là mỗi lần bị thương nặng, thẳng đến bây giờ khắp người đều mang thương thế mới rút ra được kinh nghiệm.
10 Đợi đến khi Đại Thiên tỉnh dậy đã là lúc nửa đêm, thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là đau nhức, toàn thân phi thường đau nhức, không chỗ nào không đau. Đặc biệt là bắp đùi, tay, ngực và lưng, bốn nơi chịu thương nặng nhất.
11 Lần nửa tỉnh dậy, ánh sáng đã qua khe thông gió chiếu vào. Hơi nheo mắt, Đại Thiên nặng nề mở mắt ra, cái không khí lành lạnh vào buổi sáng sớm này khiến hắn không thể ngủ được, việc này đã trở thành một thói quen, dù mệt mỏi đến mấy cũng tỉnh lại.
12 "Tiểu Thiên, đỡ hơn chưa ?"
Người chưa tới, âm thanh đã trước tiên xuất hiện. Triệu Cẩm Phàm cười to, cùng với thủ lĩnh hắc giáp binh sĩ dắt tay nhau tới.
13 Đại Thiên dưới sự nâng đỡ của Triệu Cẩm Nghi khó khăn vào phòng. Nhẹ nhàng giúp Đại Thiên nằm xuống giường, Triệu Cẩm Nghi thoáng mỉm cười nói
"Tiểu Thiên, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi giúp mọi người một chút.
14 Tu luyện là một việc nhàm chán vô cùng tốn thời gian, chữa thương còn nhàm chán cùng tốn thời gian hơn gấp bội. Cả ngày ăn uống, ngủ, chữa thương, liên tục lặp đi lặp lại.
15 Sau đó, Đại Thiên được Triệu Cẩm Nghi đưa về phòng, nhưng về sau, cả hai người đều lâm vào "chiến tranh lạnh".
Trong Cương tộc có quy định đồng tộc đánh nhau, nếu không đến mức độ sinh tử thì không được dùng đấu khí, lần này cũng vậy.
16 Đoàn người cũng không dám đi sâu vào rừng nữa mà chỉ tập trung xung quanh khu vực này tìm kiếm con mồi. Về sau thu hoạch cũng không tệ lắm, cả nhóm săn được khá nhiều, Đại Thiên trên vai hai con hoẵng, hông còn treo ba con thỏ, thu hoạch vô cùng phong phú, việc này cũng nhờ hắn tài bắn cung không tệ.
17 Nằm gục một lúc lâu sau, Đại Thiên mới dần khôi phục lại chút ít thể lực, tuy rất muốn ngất, nhưng cách đối xử của mọi người khiến trong lòng hắn không yên tâm được.
18 Thân thể tê dại, nóng rực khiến Đại Thiên sống không bằng chết. Dần dần, Đại Thiên chỉ còn tồn tại một tia chấp niệm bất khuất, thân thể giống như là chưa bao giờ tồn tại.
19 Dưới một tán cây rộng lớn trong rừng, một thiếu niên cả người bị cháy đen, trên người khoác tấm da heo, miệng vui vẻ vừa huýt sáo vừa nướng một con dã trư.
20 "Ầm!!!"
Một tiếng chấn động vang lên kèm theo một trận gió thổi bay lá khô cùng cát bụi. Sau tiếng va chạm đó là một loạt tiếng đánh vào cơ thể vang lên.