1 Lách tách. . .
Mưa rơi thật nhiều thấm ướt đẫm cả một chiếc áo.
Hắn là La Thừa một nhân viên văn phòng, hôm nay là một ngày tồi tệ đối với bản thân hắn, hắn vẫn nhớ như in những lời bạn gái mình thốt ra: " Anh mang cho tôi được gì? Những đồng lương ít ỏi của anh có thể lo được cho tôi sao? Xin nhờ chúng ta chấm dứt ở đây đi!"
Trong cùng một ngày, hắn bị công ty sa thải, cũng cùng chia tay với người con gái hắn quen thời học sinh, mà bây giờ thay đỗi làm hắn không còn nhận ra nhân sinh cuộc sống.
2 Rảo bước trên phố, La Thừa ghé vào một quán mì, gọi một tô hoành thánh hắn bắt đầu chiến đấu.
Hiện tại tuy có hệ thống nhưng cũng không có trứng gì dùng, điều cần thiết bây giờ là phải kiếm một công việc, còn cả đống thứ phải lo, nào là tiền điện tiền nước rồi tiền phòng, ôi thôi đủ thứ xoay quanh làm hắn nhức hết cả đầu.
3 Xoẹt. . . La Thừa xuất hiện. . . Trước mắt là một cánh rừng, đầu hơi choáng váng, lay động đầu cho tỉnh táo, lại nhìn tới cảnh vật trước mắt. Từ đằng xa truyền tới âm thanh của một người thiếu niên trẻ, mà hắn cũng không hiểu.
4 Một đường di chuyển, trời bắt đầu đổ mưa, La Thừa tìm được một hang động. . . Điều hắn làm trước tiên không phải là mở rương hay kiếm gì ăn.
Mà phải nghĩ theo thực tại nếu là bản thân mỗi người như hắn thì phải làm sao, tất nhiên giải quyết sinh lí của bản thân.
5 Dừng lại một lát, có một cô gái cùng hai thiếu niên cưỡi trên ba con ngựa đang di chuyển đến nơi này. Đó chính là Quách Phù cùng hai anh em họ Võ.
Trình Anh: " Dương ca, chúng ta liên thủ!"
Dương Quá: "Lý Mạc Sầu hôm nay nếu ngươi không thả đi Vô Song ngươi đừng hòng rời khõi nơi này.
6 Đi chuyển ra khỏi ngôi miếu hoang, La Thừa vẫn di chuyển, hắn không cần chú ý, vì hắn biết chắc chắn rằng Lý Mạc Sầu sẽ theo sau.
Phía sau nàng vẫn chú ý hắn nhưng đi theo có chừng mực và giử khoảng cách, cùng theo nàng còn có đệ tử Hồng Lăng Ba, Lục Vo Song được thả đi, vì đơn giản hiện tại nàng là vướng bận, còn đi nơi nào đó là tuỳ nàng.
7 Tên Công Công ánh mắt co rụt lại, hắn không hiểu từ đâu xuất hiện ra thêm một người, cũng có thực lực khá tốt.
Còn người thanh niên trước mặt như hoàn toàn biến đỗi, rất nguy hiểm rất hung tàn.
8 Buổi sáng, sau cố sự La Thừa cho cả quán ăn quỵ dưới đất, tất cả đã rời đi rất sớm.
Hắn không biết chỉ sau một buổi tối, mọi người trên giang hồ đã vang lên một cái tên, Ma Quân.
9 Tất cả ánh mắt đều tập trung về La Thừa, khó hiểu có, khiếp sợ có.
Vì những ai đã biết hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, vì đằng sau vẻ hiền hoà kia thực khủng bố.
10 "Phanh. . . . "
Một tầng khí lãng quét ra, lấy cả hai làm trung tâm, bụi bốc lên mù mịt.
Bụi mù dần tản đi, để lộ ra thân ảnh hai người, Kim Luân vẫn giữ tư thế chưởng ảnh đập vào thân người La Thừa.