1 Ban đêm trên cổ trạch, ánh nến lúc sáng lúc tối, âm phong như có như không. Trong đại sảnh có đặt một cái quan tài, vải trắng treo ngang, hiển nhiên nơi này đang diễn ra một hồi tang sự.
2 Lâm Phiền đẩy Tông chủ qua một bên, Tông chủ cũng không ý kiến, cầm lấy chén nước của Lâm Phiền uống một ngụm, hỏi: - Lâm Phiền, Tích Cốc (*) tiến triển thế nào rồi? (*) Không cần ăn - Không có tiến triển.
3 Lâm Phiền thấy thái độ của Tông chủ, hỏi: - Tông chủ, ngươi dường như không mong muốn ngự kiếm lắm? - Không, ta không muốn ngự kiếm. Tông chủ giải thích: - Ngự kiếm không quan hệ đến tu vi, chỉ cần luyện hóa một thanh bảo kiếm, hiểu pháp môn ngự kiếm là có thể ngự kiếm mà bay.
4 Bốn người rời khỏi đại điện, ngoại trừ Lâm Phiền ra, ba người khác đều có vẻ mơ hồ, trong lòng Lâm Phiền thầm buồn cười, ba người này đều ngoan hiền, từ nhỏ lên núi đều không ra ngoài.
5 Thiên Vũ chân nhân nhìn Lâm Phiền, nói: - Ngươi không lo lắng người rừng thừa dịp ngươi chưa bày xong trận thế sẽ tấn công sao? - Không lo, người rừng đã dụ địch vào rừng, chứng tỏ trong rừng đã sớm có bố trí.
6 Cổ Nham và ba người xông vào rừng rậm, rơi vào bẫy rập, bị vô tận dây trói buộc, dây không chỉ trói buộc bọn họ, còn có thể rút chân khí ra, ba người một mực dùng chân khí đối kháng, sau khi người rừng hôn mê, pháp thuật tự nhiên ngưng lại.
7 - Ta biết rồi. Diệp Vô Song kiên trì nhấc tay. Bạch Mục không phải Lâm Phiền, không thể bỏ qua mặt mũi của mình, vì vậy hỏi: - Vô Song, ngươi biết cái gì? Diệp Vô Song quả thật biết chuyện của Cổ Nham, thân phận của Cổ Nham không tầm thường, hắn là đứa con do Tông chủ Thiên Hành tông cùng một nữ tử của Tử Trúc lâm hợp thể song tu sinh ra, phụ thân hắn dùng ngoại lực để hắn đạt tới Trúc Cơ, tám tuổi thì có tiểu thành.
8 Một nén hương sau, Bạch Mục và Lâm Phiền đã trở lại, Cổ Nham cũng đã trở lại vị trí của mình, đang uống nước. Diệp Vô Song cũng ngồi uống nước, Bạch Mục ngồi xuống, cũng uống nước.
9 Chiêu thức này của Tây Môn Soái cũng khiến Hoa Lan và Cung chủ giật mình vô cùng, Cung chủ trầm mặc hồi lâu, nói: - Tây Môn tặc tử, chúng ta chỉ có thể gạch ngói cùng tan mà thôi.
10 Tây Môn Soái bật cười lớn, vốn dĩ đầu tiên gặp Cổ Nham và Diệp Vô Song, hắn còn kiêng kỵ hai người này, e sợ sẽ lại gặp quái chiêu, quái bảo gì đó. Lúc này, hắn thả vòng càn khôn ra, để thần thức của vòng càn khôn tập trung Diệp Vô Song, chỉ cần nha đầu kia vừa động, sẽ lập tức khóa chặt, bản thân chỉ dùng cổ kiếm cũng có thể đối phó với Cổ Nham rồi.
11 Cao nhân? Nào có cao nhân gì. Lâm Phiền không phải chim non, đã sớm nhìn thấu Tây Môn Soái và Diệp Vô Song đấu võ mồm quỷ biện, hoàn toàn là nhằm kéo dài thời gian, mặc dù không biết tại sao hắn phải kéo dài thời gian, nhưng đối thủ muốn kéo dài thời gian thì không thể để hắn được như ý nguyện.
12 Một trăm con hổ và một trăm con cừu hiển nhiên không thể cùng sinh tồn, sau khi hổ ăn cừu xong, cũng chỉ có thể tự giết lẫn nhau, cuối cùng diệt sạch.
13 Tiểu Đông châu mặc dù tên gọi là “tiểu”, nhưng diện tích thực so với Đông châu còn lớn hơn rất nhiều, chẳng qua Đông châu gần biển, một mặt hướng Đông, chữ Đông trong Tiểu Đông châu quả thật hữu danh vô thực, nhưng lại chếch Đông cho nên gọi là Tiểu Đông châu.
14 Song phương ma đạo đều không có đánh giá đối với hành vi địa thử này, dù sao thì bọn họ cũng chỉ lấy bảo chứ không phải tà phái giết người đoạt bảo. Dần dần, địa thử cũng trở thành một loại hành vi rất không cao thượng, nhưng cũng sẽ không bị cho là hành vi cam chịu.
15 Bay đến gần một chút, chỉ thấy Hỏa Long Chân Nhân một mình đứng trên đỉnh Phiên Vân phong, bốn gã đệ tử Thiên Hải phái vây quanh ngọn núi, Hỏa Long Chân Nhân dùng chân hỏa hộ thể, điều khiển hai sợi roi hỏa long truy đuổi đệ tử Thiên Hải phái.
16 - Ồ? Tây Môn Soái sững sờ, làm gì vậy, giả chết vào lúc này à? Đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu khác thưởng, vòng càn khôn cảnh báo. Chỉ thấy một đạo huyết tiễn đó thẫm từ vách đá bay xuống, Tây Môn Soái kinh hãi, không tốt, quên mất tên vương bát đản này còn có một sư muội.
17 Trong khi lẳng lặng chờ đợi, đêm tối buông xuống, tất cả mọi người đều tự đả tọa chờ đợi bảo vật xuất thế, Lâm Phiền rất thích ba người đồng bạn, đồng thời cũng rất không thích ba người, ba người này căn bản không có chút lịch duyệt giang hồ nào, ít nhất cũng phải trước tiểu nhân sau quân tử chứ.
18 Tây Môn Soái hạ xuống bên cạnh Lâm Phiền, liên tục khen ngợi: - Độn thổ, lợi hại. Chẳng qua, có lợi hại hơn thì ngươi cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
19 Tây Môn Soái đang chuẩn bị ném lưới bao phủ Lâm Phiền một lần nữa thì đột nhiên tảng đá dưới chân nổ mạnh, Tây Môn Soái bị ném bay đi trăm bước. Bị cùng một chiêu số đánh trúng, Tây Môn Soái cũng không biết phải nói gì.
20 Khóe mắt Tây Môn Soái nhìn thấy Lâm Phiền giải trừ trói buộc, muốn lặng lẽ chuồn, lập tức quát: - Lâm Phiền, đem Huyết Diệu thạch trả cho người ta. Tuyết Cơ lập tức nhìn về phía Lâm Phiền đứng dưới đất, nói: - Hắn nói Huyết Diệu thạch ở trên người ngươi.