1 Mùa thu năm 9999 theo lịch Thần Châu, Đông Hải, thành Thanh Châu.
Học cung Thanh Châu là thánh địa của thành Thanh Châu, hơn phân nửa cường giả của thế gia tông môn và quý tộc thành Thanh Châu đều xuất thân từ học cung Thanh Châu cho nên người ở thành Thanh Châu đều rất tự hào khi có thể vào học cung tu hành nhưng để có cơ hội bước vào học cung tất phải khổ luyện.
2 Tần Y hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, thấy nụ cười trên mặt hắn khiến nàng nhớ lại ba năm trước đây, khi hắn mười hai tuổi, lúc kiểm tra thiên phú đối mặt với rất nhiều nhân vật lớn học cung, trên gương mặt non trẻ của hắn là nụ cười tự nhiên và kiêu ngạo khác hẳn với những thiếu niên khác đang thấp thỏm.
3 Học cung Thanh Châu thân là thành Thanh Châu thánh địa, diện tích cực kỳ rộng, dựa núi xây lên, lưng tựa vào Thiên Yêu sơn, ở học cung Thanh Châu, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng có biệt viện độc lập của riêng mình.
4 Diệp Phục Thiên sững sờ nhìn uy lực một quyền của bản thân sau đó như nhớ ra điều gì, ánh mắt hắn nhắm lại, ý thức tiến vào mệnh cung.
Hình bóng của ý thức xuất hiện dưới thế giới chi thụ, ánh mắt tràn đầy sự chấn động.
5 Trong nháy mắt, hơn hai mươi ngày trôi qua, phía sau núi có hai bóng người đi ra, trở lại học cung Thanh Châu.
Cơ thể Diệp Phục Thiên có thay đổi không nhỏ, đôi mắt trở nên có thần hơn, vóc người cũng tốt hơn chút, đi trên con đường ở học cung, hắn chợt có cảm giác như mộng, dường như đã rời đi thật lâu.
6 Câu trả lời của Phong Tình Tuyết nằm trong dự liệu của nhiều người, Diệp Phục Thiên quá si tâm vọng tưởng muốn tu hành cùng Phong Tình Tuyết, đây là biến tướng của sự theo đuổi sao? Thực sự không biết lượng sức mình.
7 Trên sơn đạo, người xuống núi không ngừng, có người thần thái sáng láng, cũng có người tinh thần uể oải, họ đều đang bàn tán về chuyện Mãng Xà Yêu xuất hiện.
8 Thiếu nữ trước mắt chính là thiếu nữ truyền kỳ của học cung Thanh Châu - Hoa Giải Ngữ.
Sở dĩ gọi là truyền kỳ, ngoại trừ dung mạo vô song còn bởi vì thi Hội thi Hương hàng năm nàng đều là thủ khoa, từ năm thứ nhất vào học cung đến bây giờ đều như thế.
9 Ngồi bên cạnh Hoa Giải Ngữ lại chính là nhân vật huyền thoại ba năm liên tục bỏ thi, theo đuổi Phong Tình Tuyết bị cự tuyệt, sắp bị học cung Thanh Châu trục xuất - Diệp Phục Thiên.
10 Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn bộ mặt cười châm chọc của Lăng Tiếu với thần sắc bình tĩnh như không.
"Đây chỉ là danh sách những người đã vượt qua kỳ thi thôi, sao ngươi cứ phải xoắn thế?" Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, lướt mắt nhìn nhóm người đang hả hê xung quanh.
11 Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Phục Thiên và Dương Tu, một trưởng giả phía trước khán đài đi ra hỏi Dương Tu: "Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình chấm bài thi hay sao?"
"Học sinh không dám.
12 Diệp Phục Thiên cảm thấy rất phiền phức, nhưng trong mắt người khác chỉ có ngọn lửa đố kỵ.
Hoa Giải Ngữ lại ngoái đầu nhìn hắn cười, lẽ nào, bọn họ quen biết từ trước?
Điều đó là không thể nào, tên phế vật đó sao có thể có cơ hội quen biết Hoa Giải Ngữ, nhất định là bởi vì hắn thi văn đệ nhất, đẩy Hoa Giải Ngữ xuống nên khiến nàng nảy sinh sự hứng thú với hắn.
13 Học cung Thanh Châu có tàng thư các lớn nhất thành Thanh Châu, chứa vạn quyển tàng thư, bao la vạn tượng.
Sau khi thi văn chấm dứt, Diệp Phục Thiên trở về tu hành một lúc, đến xế chiều, hắn một mình đi tới tàng thư các của học cung Thanh Châu.
14 Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống học cung Thanh Châu, học cung mấy trăm năm lịch sử như dát lên một lớp ánh sáng vàng kim lộng lẫy, bên ngoài học cung tiếng người huyên náo, hôm nay người đến nhiều hơn hẳn hôm qua.
15 Lăng Tiếu không biết vì sao mình căm ghét Diệp Phục Thiên như vậy, có lẽ bởi vì hắn là một phế vật tu hành lại không hề nhận thức được sự yếu kém của mình.
16 Dương Tu từng bước đi đến pháp trận giữa diễn võ trường, trong phút chốc pháp trận sáng lên ánh sáng sáng chói, sức mạnh Hỏa Diệm cuồng loạn bay múa.
Năng lực cảm nhận thuộc tính Hỏa Diệm thiên phẩm, cảnh giới tu vi tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
17 Khi Dư Sinh bước ra diễn võ trường, không gian mênh mông lại một lần nữa trở nên im ắng.
Tuy chỉ mới mười lăm tuổi nhưng vóc người to con thường khiến người ta quên mất tuổi tác của hắn.
18 "Đùng…" Diễn võ trường lại vang lên âm thanh rúng động, Dư Sinh từng bước đi về phía trước.
"Hắn muốn làm gì?" Các ánh mắt đổ dồn về phía Dư Sinh, hai người này muốn khiêu chiến với uy nghiêm của học cung Thanh Châu hay sao?
Kết quả thi Hương đã tuyên bố, việc hai vị cung chủ đã quyết định đương nhiên không thể bị công chúng phủ định, lẽ nào bọn họ muốn thay đổi kết quả? Trừ phi là điên rồi mới muốn như vậy.
19 Trận phong ba trong kỳ thi Hương đã kết thúc, mọi người dần dần tản đi, trả lại cho diễn võ trường sự yên tĩnh thường ngày.
Tuy nhiên nội tâm của nhiều người không hồi phục nhanh như vậy, thi Hương lần này Diệp Phục Thiên quá sáng chói, một bước chuyển mình từ phế vật huyền thoại thành thiên tài võ pháp kiêm tu, hơn nữa thiên phú võ pháp đều là thiên phẩm.
20 Khi Diệp Phục Thiên bước vào biệt viện liền nghe thấy tiếng đàn êm ái mềm mỏng, tựa như có một thiếu nữ đang gảy đàn.
Nhưng Diệp Phục Thiên lại thấy lão sư đang ngồi trong đình đánh đàn, ưu nhã, tĩnh mịch.