1 Mặc dù đang học ở một trường đại học trọng điểm của thành phố ven biển này, nhưng kì thật Trang Liễu không phải là người.
Y là một cây liễu.
Thật ra y cũng đâu có ý định đi học, vì y vốn không quen với việc hơi người cứ tỏa ra khắp nơi.
2 Cảm giác khi Tương Vân Hàng lần đầu tiên chính thức chú ý đến Trang Liễu là ‘mềm’, khuôn mặt nhìn qua khá mềm mại, thân thể mềm mại, tựa hồ cả tính cách cũng yếu mềm.
3 Về phía Trang Liễu, y không có tâm trạng để ý đến phiền não của cậu, y chỉ phụ trách trông nom trinh tiết của Tương Vân Hàng mà thôi. Cho nên mỗi ngày y đều phải đi làm đều đặn, sáng, Tương Vân Hàng có giờ học thì ở dưới lầu chờ cậu ta đi học, tan học ở lại xem Tương Vân Hàng tập nhạc, ngẫu nhiên buổi tối còn phải theo cậu ta đến bar nhảy nhót, nếu có con gái tiếp cận thì lập tức nhảy ra can thiệp.
4 Mùa xuân vừa đến, vận đào hoa của Tương Vân Hàng lại bắt đầu phất lên. Người đẹp băng giá của tỉnh đã biểu diễn chung với cậu ở hội diễn cao đẳng, hình như đã thích cậu rồi, mỗi ngày đều mang bánh ngọt đến đưa tình liếc mắt.
5 Cuối tuần, lúc tập trung, Tương Vân Hàng lại bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Trang Liễu. Cũng may, cách ăn mặc vĩnh viễn không đổi của y, áo T-shirt trắng quần bò, balo hai túi, giúp cậu nhanh chóng tìm được người.
6 Chàng trai trẻ ôm một bó hoa hồng, không ngừng cầu xin bạn gái: “Bảo bối, tha thứ cho anh đi, sau này anh sẽ không tái phạm nữa! Lâu rồi anh không liên hệ với cô ta, thật đó, lần này là do cô ta bám lấy anh!” Năn nỉ một lát rồi quỳ xuống, nhưng bạn gái hắn vẫn không có ý tha thứ cho hắn, chỉ thắng mặt hắn mà mắng.
7 Kì thật, Trang Liễu không biết bơi, nhưng dù sao, một gốc cây không hô hấp một lát cũng không chết được, cho nên, sau khi bơi đến chỗ hoa hồng tinh đang vùng vẫy ở dưới đáy hồ, y vẫn đứng yên dưới đó, chờ bản thân tự nổi lên.
8 Sau khi lên xe, Tương Vân Hàng luôn dùng một vẻ mặt rất quái dị để nhìn Trang Liễu, cho đến khi gốc liễu này phải ngượng ngùng cúi thấp đầu… Y nghĩ chắc bản thân đã gây hoạ rồi.
9 Về đến thành phố, họ tuỳ tiện tìm một chỗ xuống xe, Tương Vân Hàng vẫn không yên tâm lắm: “Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về thay đồ”
Trang Liễu rất thành thật, thấy trạm xe này vừa hay cách công viên khu phố không bao xa, liền dẫn Tương Vân Hàng về căn nhà nhỏ mà y đã dùng tờ báo, cành cây và hồ nhão dán thành.
10 Tương Vân Hàng nói là ‘nhà’, nhưng kì thật, đây chỉ là một căn nhà trọ nhỏ mà cậu thuê gần trường. Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm, tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì.
11 Giường của Tương Vân Hàng không lớn cũng không nhỏ, hai người ngủ vẫn dư dả. Nhưng đến hơn phân nửa đêm, hai cái người nằm trên giường vẫn chưa ngủ được.
12 Lúc này, người làm cho mọi chuyện thông suốt vẫn còn nằm ngẩn người ở trên giường, hoa hồng đang nhàn nhã phơi nắng trên cửa sổ phòng ngủ đột nhiên cử động, cười hì hì quẫy đầu chào y: “Đàn ông nào buổi sáng cũng vậy hết á”
Trang Liễu đi qua búng búng cánh hoa của cô, thấy cô ôm đầu vật vã thì không khỏi bật cười, “Anh nào có …”
“Tại anh ngốc … trong sáng!”
Trang Liễu tiếp tục búng cô, khi dễ cô cho đến khi cô nhóc này phải rên rỉ, mới lười biếng hỏi: “Nhà em ở đâu? Ngày mai anh đưa em về nhà”
Hoa hồng tinh vội vàng ôm lấy ngón tay y: “Em không có nhà! Cho em theo anh đi!”
Trang Liễu khó xử nói: “Không được a, đây không phải là nhà anh…” Nhìn khuôn mặt rõ ràng luôn chực chờ gây hoạ của hoa hồng tinh, đột nhiên lại nhớ tới một kẻ cũng đồng dạng thích gây họa là Trang Hoè, vì thế xoa đầu cô hỏi: “Muốn anh dẫn em về nhà cũ của anh không, ở chơi chung với em gái của anh?”
“Em gái? Nữ?” Hoa hồng tinh lập tức thuận theo chiều gió: “Em đi em đi!”
Vì thế, hôm đó, Trang Liễu xin nghỉ phép, dẫn Hoa hồng đến chỗ Trang Hoè, hai con nhóc này rất hợp tính nhau, ríu ra ríu rít nói không ngừng.
13 Nhà của Tương Vân Hàng ở thành phố kế bên, kì thật chỉ cần ngồi xe hơn một giờ. Ông Tương làm buôn bán, bà Tương lại theo nghệ thuật, cho nên, biệt thự nhà Tương Vân Hàng là một không gian hoà trộn nhiều phong cách kì lạ, có khí chất của dòng dõi có học, lại có mùi tiền bạc.
14 Dù sao đi nữa, từ sau khi trở về nhà, quan hệ giữa Tương Vân Hàng và Trang Liễu bị ép phải trở nên thân mật hơn. Bà Tương ra ‘ngự lệnh’ cho Tương Vân Hàng, nhất định phải sống chung với Trang Liễu, Trang Liễu ăn của Tương Vân Hàng, mặc của Tương Vân Hàng, lấy tiền của Tương Vân Hàng, đi chơi với Tương Vân Hàng, nghe Tương Vân Hàng hát, tóm lại, hai người đơn giản trở thành ‘liên thể anh’(hai đứa trẻ sinh ra tay chân dính liền nhau)
Qua một khoảng thời gian, Tương Vân Hàng phát hiện rất nhiều bí mật nhỏ của Trang Liễu.
15 Tối đó, Trang Liễu không về nhà, Tương Vân Hàng suýt nữa lật tung cả khu phố gần quán bar.
Trang Liễu một mình chậm rãi đi về núi, dọc đường cứ suy nghĩ về những điểm tốt của Tương Vân Hàng.
16 Sáng sớm hôm sau, Tương Vân Hàng râu tóc lởm chởm chạy đến phòng học, nhưng, Trang Liễu vẫn không hề xuất hiện.
Mất tích chưa đến hai mươi bốn giờ, không thể báo cảnh sát.
17 Tương Vân Hàng gần như là vác Trang Liễu đến một góc phía sau dãy phòng học.
“Có phải cậu bị bạn tớ doạ không? Thật ra là do tính của cậu ta hơi nóng thôi… chứ bình thường cậu ta không để ý đến mấy chuyện này đâu! Bằng không cậu đi hỏi tên ngốc đó lần nữa đi!” Tương Vân Hàng nhìn Trang Liễu bằng ánh mắt cổ vũ, cậu nghĩ là Trang Liễu bị anh em của cậu dùng bạo lực đe dọa.
18 Ngày tiếp theo, Trang Liễu vẫn không nhìn thấy Tương Vân Hàng.
Tương Vân Hàng tức giận rồi, hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Hiểu được điều này, sau khi tan lớp, Trang Liễu không dám ngoan ngoãn về nhà Tương Vân Hàng.
19 Sáng hôm sau, Tương Vân Hàng lại gặp phải vấn đề của đàn ông.
Cái mông của Trang Liễu lại bị đỉnh, lần này, Tương Vân Hàng ngủ rất sâu, cho nên Trang Liễu có thể tận tình quan sát tiểu đệ đệ của Tương Vân Hàng ở cự li gần.
20 Người anh em này của Tương Vân Hàng cũng rất đáng thương, có lúc, hắn cũng không rõ mình rốt cuộc là cha hay là anh của cậu ta nữa, cứ tiếp tục thế này hắn phỏng chừng mình có thể đổi tên thành Tương Lo Lắng luôn được rồi.