1 Trong màn mưa trắng xóa, lại một đám zombie bắt đầu tụ tập để chuẩn bị thêm đợt tấn công mãnh liệt vào căn cứ may mắn còn sót lại của loài người. Người bên trong căn cứ hoang mang, xác chết của zombie lẫn con người chất thành từng đống từng đống ngoài tưởng thành.
2 Trong lúc mê man, Tô Tô bị tiếng quát tháo của đàn ông làm giật mình tỉnh giấc. Giọng nói này cảm giác vừa quen tai lại vừa xa lạ, hình như là của Tạ Thanh Diễn nhiều năm không gặp.
3 Bên ngoài nhà vệ sinh, Tạ Thanh Diễn ngồi một cách khó khăn dưới đất, đôi mắt ngập tràn thù hận nhìn chằm chằm Diệp Dục đang đứng bên kia, căm ghét nói: “Anh sẽ bị báo ứng, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện anh.
4 Tạ Thanh Diễn bàng hoàng nhìn Tô Tô, lại theo bản năng cho rằng câu “Cút đi” kia nói với Diệp Dục, cũng như cái đạp của Tô Tô thật ra là dành cho Diệp Dục?
“Tô Tô, tên đó khỏi cút, chúng ta đi, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
5 Sau này Tiểu Ái ngày một lớn dần trong bụng Tô Tô, cô cũng cảm thấy được sự kỳ diệu của tình mẫu tử. Tuy đối với Diệp Dục không đến mức yêu con yêu cả cha nhưng Tô Tô cũng dần không còn hận Diệp Dục nữa.
6 Thông thường trong phim đều diễn ra như thế này: Khi cô gái nhà lành bị một tên con nhà giàu, con quan hoặc một người có thế lực nào đấy xâm hại làm mất sự trong sạch, cả nhà cô gái nhà lành ấy sẽ đến làm ầm lên.
7 Tô Tô dự định sau khi thuê phòng xong xuôi sẽ đi cạy khoá cửa thoát hiểm. Trải qua 12 năm mạt thế, tuy lòng của cô nguội lạnh đến mức giết người không chớp mắt nhưng cũng chưa đến mức mất hết nhân tính.
8 Đang cúi người thu dọn ba lô bên cạnh ghế, Tô Tô ngước mắt lên, thờ ơ nhìn Bạch Lạc Lạc. Bạch Lạc Lạc của hiện tại thực sự khác một trời một vực với Bạch Lạc Lạc của mấy năm sau.
9 Đám nữ sinh đứng vây xem ở cửa dường như không thể ngờ Tô Tô – một người vẫn luôn dịu dàng lại có hành động như vậy, nhao nhao lên chấn động sửng sốt trong nháy mắt, sau đó thét lên kinh hoàng.
10 “Hi!”
Người môi giới là một nam thanh niên cắt tóc ngắn, anh ta cúi xuống vẫy tay với Tô Tô đang ngồi trong xe. Đợi đến khi Tô Tô trả tiền taxi xong đi ra ngoài, người môi giới liền bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho Tô Tô:
“Đây là khu biệt thư Quả Táo, sống trong đây toàn là những người có tiền.
11 “Thế cho tôi 4,000 tệ đi! Sau đó chuyển đến số 520 biệt thự Quả Táo cho tôi. ”
“Ồ, thiên kim tiểu thư! Chả trách không biết giá cả thị trường, lần đầu ra ngoài đi chợ đúng không?”
Ông chủ hàng gạo vẫn cười rất chuyên nghiệp, nhìn Tô Tô một lượt từ trên xuống dưới.
12 Tô Tô khinh bỉ nhìn Diệp Dục, cô cạn lời với tên Diệp Dục này. Cô cứ thấy anh ta dở hơi, cứ nghĩ là đã giúp được cô nên chạy đến trước mặt cô lĩnh thưởng?
Chỉ cần Tô Tô không nói gì là Diệp Dục liền thấy ngại ngùng, anh vứt điếu thuốc trên tay, rồi đưa tay vuốt kiểu tóc đầu đinh của mình.
13 Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Khoảng cách từ Giới Thành đến Tương Thành cũng không xa, đi máy bay một giờ là đến, đi ô tô đường dài cũng chỉ mất năm giờ vậy mà hai ngày một đêm trôi qua, cha mẹ cô chẳng những không đến còn không báo tin lần nào cho cô.
14 Quyết định xong, Tô Tô đứng lên di chuyển giường của cha mẹ. Cô nhớ rõ nhà bọn họ có hai tấm thẻ ngân hàng, thẻ lương và quỹ đen của cha.
Nhà họ Tô chỉ có mỗi cha Tô là người kiếm tiền nên thẻ lương của cha Tô giao hết cho mẹ Tô giữ.
15 Tô Tô đã nhanh chóng có đáp án, sau khi liên tiếp qua được mấy trạm kiểm soát, xe của cô bị Diệp Dục chặn lại. Đúng thế, lại là Diệp Dục!
“Hi!”
Diệp Dục đứng dưới ánh nắng mặt trời, tươi cười giơ tay vẫy chào Tô Tô đang ở trong xe.
16 Tô Tô thức dậy, cả người đầy nước. Sau khi ung dung thong thả ngồi bên bàn ăn trong nhà bếp ăn hết một bát mỳ trứng, Tô Tô mới ra chỗ sofa, ngồi khoanh chân xếp bằng.
17 Việc dạo phố trước mạt thế đem lại cảm giác như một người thường lạc vào thế giới siêu văn minh. Tô Tô khó kiềm chế được nhu cầu mua sắm của mình. Phụ nữ ai cũng có ham muốn mua sắm khiến đàn ông phát điên, không phải phụ nữ không hiểu nổi, vì thế có nhiều món đồ thiết yếu có thể cướp đoạt sau mạt thế nhưng Tô Tô vẫn mua từ bây giờ.
18 “Cái con bé này, chẳng biết lo cho bản thân gì cả, nhanh lên, vào trong nhà nào!”
Mẹ Tô nghe Diệp Dục nói mới nhìn xuống chân Tô Tô, vội vàng đuổi tất cả vào nhà như đuổi gà.
19 “Được, giao cho tôi. ”
Diệp Dục gật đầu, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì, tốn một hai câu nói là xong. Thân hình cao lớn của anh đứng dưới hiên nhà, ánh đèn trên trần rọi xuống vành mũ khiến gương mặt Diệp Dục khuất trong bóng tối.
20 Bởi vì trong tay có thẻ riêng của cha mình, Tô Tô tùy ý vung tay tiêu tiền. Đầu tiên, cô đến chợ nông sản mua một ít hạt giống rau, hạt giống lương thực, số lượng cũng không nhiều, mỗi loại hạt giống khoảng chừng một gói nhỏ là đủ.
Thể loại: Võng Du, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 50