41 Tạ Hào Thế yên tâm xuống xe, từ từ đến bên cạnh chiếc xe Jeep. Anh ta ngó vào bên ghế lái thì thấy Tô Tô buộc tóc hai bên đang gục trên vô lăng. Không biết cô bị làm sao mà cũng không thấy động đậy, lộ ra phần gáy trắng trẻo ngọc ngà, nõn nà quyến rũ khiến người ta rung động.
42 “Tô Tô!” Tạ Hào Thế nhấn giọng, có vẻ tức giận, “Đừng có dùng thái độ đó nói chuyện với anh, anh đâu có chọc giận em. ”
Mạt thế đó, bây giờ là mạt thế đó.
43 Tạ Hào Thế đứng tại chỗ đối mặt với Tô Tô hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng chẳng nói gì, chỉ nhặt viên tinh hạch mà anh ra lấy được từ trong não của một con zombie, sau đó cầm súng lên tiếp tục hỗ trợ Tô Tô đạp cửa giết zombie.
44 Tạ Hào Thế đứng tại chỗ đối mặt với Tô Tô hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng chẳng nói gì, chỉ nhặt viên tinh hạch mà anh ra lấy được từ trong não của một con zombie, sau đó cầm súng lên tiếp tục hỗ trợ Tô Tô đạp cửa giết zombie.
45 “Tô Tô, ngày mai đừng ra ngoài nữa, cha nói với con chuyện này. ”
Cha Tô kịp thời ngăn lại điều mẹ Tô định nói. Ông không lo lắng quá mức như vợ mình vì cha Tô nhìn biểu hiện tối nay của Tô Tô là nhận ra cô không làm chuyện gì nguy hiểm.
46 Cha Tô cũng không định mở cửa cho Tạ Thanh Diễn, ông liếc mắt nhìn hắn, nói rất khó nghe:
“Ồ, trăm nghe không bằng một thấy, là vậy đấy, không có việc gì khác thì anh đi đi.
47 Đối với Tiểu Ái, Tạ Thanh Diễn là mối nguy hiểm, Tô Tô không thể lờ đi được. Nhất là bây giờ, Tạ Thanh Diễn đã bắt đầu có dị năng hệ thủy, sức mạnh tương lai chưa rõ ràng.
48 Nói xong, Tạ Hào Thế đứng dậy, đầu óc lùng bùng trèo lên xe, sắp xếp ba lô trong xe một lượt. Ba lô có súng và đạn của anh nhưng đạn không còn nhiều lắm.
49 “Con ngủ đủ rồi. ” Tô Tô cười hì hì nói, ôm lấy cổ mẹ Tô, “Dù sao mẹ và cha cũng vẽ xong bản đồ phòng ngự biệt thự rồi, một nhà bốn người chúng ta lái xe ra ngoài dạo chơi một vòng đi.
50 Nhìn tình hình hiện tại, Tạ Hào Thế rõ ràng đã bị zombie cắn. Hoặc anh ta sẽ thành zombie, hoặc sẽ thành dị năng giả, khả năng sau lớn hơn hẳn. Dáng vẻ chờ chết của Tạ Hào Thế rõ ràng là không cam lòng, không cam lòng lại chết như thế, nhưng lại rất nhẫn nhục chịu đựng, thật bi đát làm sao.