1 -- "Aaaaa! Ta không cam tâm, không cam tâm".
Lâm Hoàng Minh hét lên, cả người bật dậy khỏi giường, trán ước đẫm mồ hôi.
-- "Là mơ sao".
Hắn nhìn xung quanh, thấy mình đang ở một căn phòng lạ.
2 -- "Dẻo mồm".
Lâm Tiểu Hàn bĩu môi, nhưng nội tâm vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt củng trở nên đỏ hồng. Nữ nhân là như dậy luôn thích được khen, đó là bệnh chung a.
3 -- "Ta, ta không nói chuyện với đệ nửa".
Nàng giận dỗi quay đi, thế nhưng khuôn mặt lại đỏ mọng đến mức nhỏ ra nước. Vô Minh thấy nàng như dậy khẻ kéo tay lại, nhẹ nhàn nói.
4 -- " Tên ngốc, ngươi đã tỉnh rồi à".
Nghe giọng nói, mặt Vô Minh đen lại. Không ai khác chính là nha đầu Lâm Khả Hân, nhớ tới những trò đùa quái ác của nàng làm hắn chợt rùng mình.
5 -- " lão thiên a, ông chêu ta, tại sao ta lại không thể tu luyện".
Vô Minh gào thét trong lòng, nội tâm không thể nào chấp nhận được sự thật này. Người ta nói hy vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu, hắn bây giờ chính là như thế đấy, vừa mới mơ mộng về một tương lai huy hoàng trở thành đệ nhất nhân, đạt được tối thượng tu luyện giả giờ đùng một cái phát hiện mình không thể tu luyện đó là đã kích cở nào.
6 -- "Aaaa, không được tại sao lại không được,. . . "
khoản một thời thần sau Vô Minh mở mắt ra, bộ dạng rất khó coi, nội tâm gào thét. Hắn đã rất cố gắng tập trung, dựa theo tâm pháp để tụ khí thế nhưng ngồi đến chân cũng tê dại mà hắn chẵng có cảm gì.
7 --" Đang suy nghĩ gì mờ ám đúng không".
Lâm khả Hân lườm hắn một cái.
--" Tại sao lại nói dậy".
Vô Minh vẻ mặt ngơ ngác.
--" Không thì tại sao ta đến lại sợ".
8 --"Hít hà. . ".
Vô Minh đứng ở cửa sau lâm gia hít vào một hơi, cái không khí ở đây thật là làm người ta dể chịu không giống ở địa cầu toàn mùi khói xe.
9 Trời sáng.
--" Hít hà. . . "
Vô Minh mở cữa bước ra ngoài, mở lồng ngực hít sâu một hơi đem không khí trong lành nạp đầy lòng ngực. Nhìn bầu trời xanh biết kia nội tâm vô cùng vui vẻ, tay đưa suống sờ sờ cái túi thơm đeo bên hông khẽ mĩm cười, đây là thành quả thức trắng đêm của hắn.
10 --" Ầm ầm ầm. . . ".
Hàng loạt tiếng nổ trấn động vang lên, nhiệt độ cao giải phóng, kình lực thổi quét, Áp lực từ vụ nổ ngiền ép tất cả mọi thứ xung quanh.
11 Ngồi trong phòng, trong đầu nhớ lại nụ hôn ngọt ngào ban nãy, nhớ vẻ mặt ngại ngùng của nàng hắn khẽ mĩm cười. Gạt tất cả qua một bên hắn lại bắt tay vào việc chế tạo, thời gian cứ thế trôi qua.
12 Cả căn phòng chìm trong khói bụi, mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn.
--" Huyền trưởng lão ngài có sao không".
Vô Minh từ đống lộn sộn chui lên, nhìn Huyền trưởng lão, vẻ mặt lo sợ, hắn không biết lão có sao không, nếu mà lão có chuyện gì thì hắn gánh không hết tội a.
13 --" Huyền trưởng lão, tiểu tử đã tới".
Vô Minh cung kính thưa.
--" Ngồi đi".
Huyền trưởng lão kia vẫn dùng thái độ lạnh nhạc nói chuyện làm cho hắn rất là buồn bực.
14 Ngày hôm sau.
Vô Minh sáng sớm đã đi đến luyện khí đường, chuẩn bị tiến nhập trở thành đệ tử. Làm hắn bất ngờ nhất chính là Lâm Huyền trưởng lão tuyên bố thu hắn làm đồ đệ trở thành đệ tử hạch tâm cũa luyện khí đường khiến người ngưỡng mộ.
15 Thiên địa đột nhiên suất hiện dị tượng làm trấn động cả Linh Hoàng đại lục, đã rất lâu không sãy, khi một hồn thần xuất hiện thì thiên địa mới có dị tượng, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện tại lâm gia luyện khí đường.
16 --" Vũ sư huynh ta cho huynh xem cái này".
Trương Phi Vũ đem một lưởi kiếm nung đỏ nhúng vào nước chợt nghe Vô Minh từ xa đi tới.
--" Có chuyện gì".
17 Lâm gia ngày hôm may có đại sự, đại thiếu gia của Lâm gia Lâm Hàn Phong cùng sư phụ trở về thăm nhà. Hàn Phong này chính là con trưởng của gia chủ Lâm gia Lâm Mạn Thiên, bản thân hắn Là một thiên tài, mới mười bảy tuổi đã là hồn sư bát giai dự là đến hai mươi tuổi sẽ đạt tới hồn tướng, là một trong những đệ tử thiên kiêu của Huyền Thiên tông.
18 Lửa trên nắm đấm Ngạo Thiên đốt cháy không khí nghe vù vù, tốc độ cực nhanh phút trốc đã tới trước mặt Vô Minh, dự là sẽ nện cho hắn một phát vỡ mồm, nhị nữ cũng hoảng sợ xanh mặt, còn Hàn Phong đứng bên cạnh cười khinh bỉ, thế nhưng khi Ngạo Thiên đang đắc ý thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
19 *( cháp trước tác giả có nhắc tới nhưng không giải thích, tại sao tu vi của Vô Minh là vũ sĩ mà không phải là hồn sĩ, bởi vì thứ mà hắn tu luyện không phải là hồn lực mà là nguyên lực" nội lực" nên hắn không phải là hồn giả, hắn đã đi con đường hoàn toàn mới, lĩnh ngộ ra vũ giả tu chân, cũng bởi vì thế nên lúc hắn đột phá vũ sĩ thiên địa mới xuất hiện dị tượng, thế nhưng sau này hắn mới nhận ra điều này).
20 --" Tỷ tỷ. . . tỷ tỷ đừng rời xa ta, đừng bỏ ta ở lại. . . Hàn Phong tên khốn nhà ngươi. . . Mau thả tỷ ấy ra. . . Aaaa".
Vô Minh tỉnh lại sau cơn mê, hắn thở hồng hộc và trán ướt đẫm mồ hôi.