1 Nửa đêm ngoài trời mưa vẫn rơi như chút nước, tiếng gió rít hòa vào tiếng sấm sét đủ làm người ta thấy rợn người, ấy vậy mà trang viên nhà họ Trần vẫn tấp nập người qua lại, kẻ hầu người hạ chạy đôn chạy đáo, ý ới gọi nhau, khắp những dãy hành lang trong hoa viên đều thấp thoáng bóng người, trong một gian phòng lớn, bà đỡ vẫn chấn tĩnh lý thị trong cơn đau đẻ, tên thiếu gia họ Trần thì vẫn ung dung nằm hút thuốc phiện ở trong thư phòng cùng mấy ả kỹ nữ mặc cho vợ mình đang thập tử nhất sinh trong khi lâm bồn, chỉ có vợ chồng nhà Trần Viên Ngoại vẫn đang đứng trông ngóng tin mẹ tròn con vuông, thật ra là chỉ trông chờ đứa cháu đích tôn của họ, chứ còn về lý thị thì thật chất họ chẳng mảy may quan tâm, trước đây là do tên nghiệt súc con trai họ đã làm ô nhục Lý Thị,làm cô mang thai đứa con này, vì ngại việc kiện tụng nên mới đồng ý cưới cô về làm vợ.
2 thấy Lý Thỵ như vậy thì 2 tên gia nhân hoảng sợ vô cùng, nhưng cũng thương phận hồng nhan bạc mệnh, một tên nhìn cảnh tượng như vậy sót xa nói
-"cực khổ thật, mang tiếng là con dâu Trần gia vậy mà chết đi cũng chẳng được ma chay "
- " thôi để ta lấy tạm bộ quần áo của a Hoa mặc lại cho cô ấy "
nói rồi lật đật chạy ra ngoài, sau một hồi hai kẻ gia nhân cũng đã thay song bộ quần áo đang dính đầy máu của Lý Thỵ, đem cổ đến mảnh vườn sau nhà rồi bắt đầu chôn cất, đêm tối lại vừa mưa lớn nên công việc hết sức khó khăn, phải mất đến gần canh giờ hai người mới đưa xác Lý Thỵ xuống được dưới huyệt, vội vàng lấp đất rồi rời đi, hôm đó vừa tròn là quỷ tiết.
3 Lão trần nghe vậy thì sửng sốt không thôi, vị này đúng là cao nhân đắc đạo, ngay cả việc mình đến cũng đã tiên liệu, trong lòng nghĩ đến đứa con mình được cứu thì mừng rỡ không thôi
Bước qua 3 toà chính điện, mùi hương khói ngày càng nồng đậm nhưng lại khiến cho người ta không cảm thấy khó chịu mà lại cực kì thanh nhã bay bổng, tiến về một căn nhà phía hậu viện tên đạo đồng nói ông có thể tự vào, sự phụ đang đợi ổng ở trong, lão trần tiến vào đẩy cửa, điều đầu tiên khiến lão hơi bất ngờ là một nữ nhân, đúng hơnlaf mộ vị sư thái, thân bận đạo bào màu trắng, tay trái nâng phất trần đang quay mặt về phía tượng thần tam thanh thiền định, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền quay lưng lại, thật đúng là một tuyệt sắc giai nhân, cực kì kiều diễm mà chẳng khiến cho người ta hiện lên một tia ác niệm, lão trần thấy vị sư thái quay lại thì vội chắp tay hành lễ, vị sư thái kia đảo mắt sung quanh, cũng chẳng quan tâm đến lão ta một hồi lại hướng mắt về phía đứa bé nhìn chằm chằm, đột nhiên hai mắt sáng lên thầm nói
-" tốt.
4 Lão trần nghe hắn nói vậy thì cười cười
-"thật sự tôi cũng đôi phần sợ, nhưng vừa nãy lúc đi cầu tôi cũng nghĩ thông rồi, miễn là cậu cứu được con trai tôi thì kể cả hy sinh cái mạng già này cũng chẳng sao"
Nói song liền ngồi cạnh tên đạo đồng, cầm lấy vò rượu của hắn tu ừng ực, lại nói
-" trên đời này thực sự có quỷ yêu sao, tôi sống tới từng tuổi này rồi cũng chỉ được nghe người ta đồn thổi, chưa thấy qua bọi dáng ra sao?"
Dứt câu quay qua tên đạo đồng, chỉ thấy hắn đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, biết là câu nói vừa rồi có đụng chạm liền giải thích
-" ý tôi là mấy chuyện linh dị như vậy tôi chưa từng thấy qua "
-" ông muốn thấy thật sao? "
Tên đạo đồng hỏi lại
-" chỉ là hiếu kì chút thôi" lão trần cười gượng gạo, tên đạo đồng nghe vậy thì khẽ nhếch miệng cười, đột nhiên hai tay kết ấn tóm vào khoảng không lôi kéo một đạo nhân ảnh đưa tới trước mặt lão trần, nhìn qua bộ dáng giống người, chỉ là thân hình mờ ảo trong xuốt khuôn mặt chỉ còn lại một nửa còn nguyên vẹn, nửa còn lại đã bị phân huỷ ít nhiều, lão trần nhìn thấy bộ dáng người này thì liền chấn kinh, chỉ là thấy hắn bị một tay tên đạo đồng chế trụ nên cũng không đến mức kinh hồn bạt vía
-" xin cao nhân tha mạng, tha mạng, ta chỉ tưởng ngài định hút dương khí lão già này cho nên đến hưởng sái chút thôi.
5 Suy nghĩ một hồi, đằng thanh quay qua nói với lão trần
-"mang cho ta 30 cân vôi sống, 20 cân hùng hoàng, đổ thẳng vào cái giếng này, không thể chậm chễ"
Nghe thấy vậy thì lão trần cũng không nhiều lời, đích thân chạy vội đến khắp các tiệm thuốc trong trấn thu gom, đến gần nửa canh giờ thì quay trở về cùng với mấy tên thanh niên, trên tay ai nấy cũng vác mấy bao bố, lão trần chạy tới bên đằng thanh hổn hển nói
-" tôi đã thu gom hết vôi sống cả hùng hoàng trong trấn này rồi"
-" tôi chỉ bảo ông lấy đủ 50 cân, ông lấy nhiều vậy làm gì?" Đằng thanh thắc mắc hỏi
-" thì tôi nghĩ càng nhiều càng tốt" lão trần ngơ ngác trả lời lại
Đến đây thì đằng thanh cũng hết nói, đúng là mấy kẻ có tiền không biết tiếc của là gì, đành thở dài rồi chỉ mấy tên thanh niên đổ hùng hoàng và vôi sống xuống giếng theo tỉ lệ 3/2 song xuôi lại ném theo một viên tinh thạch màu đỏ thẫm đứng bên miệng giếng chờ đợi, đến nửa ngày không có động tĩnh, lão trần mất dần kiên nhẫn định hỏi đằng thanh liệu việc này có hiệu quả không thì bất ngờ bên dưới giếng phát hiện dị động, tất cả mọi người hiếu kì đều xúm lại xem xét, bất chợt một đợt nước lớn từ bên dưới bắn lên đem theo cả vôi sống hắt lên làm cho mấy kẻ sung quang chạm phải nóng rát vội chạy ra xa
Tiếp theo đó là một tràng như thể có ai đó đang khuấy động cả mặt giếng, đằng thanh đứng một bên nhìn thì mỉm cười đắc chí, tưởng tà vật này cứng đầu hoá ra cũng chỉ có như vậy, phi thân tới bên miệng giếng ném xuống một tờ ngọc phù, lá phù từ từ bay xuống không lửa mà cháy như thiêu, dị thường là khi chạm với nước bên dưới giếng thì biến tất cả thành một biển lửa bốc cao đến tận gần bên trên mặt giếng, một nhân ảnh phi lên từ biển lửa ý đồ thoát thân, đằng thanh đứng bên cạnh cũng không lộ vẻ hoảng hốt, hai tay bắt quyết chỉ về hướng ngũ hành kì hô một tiếng "khởi", nhân ảnh kia khi bay tới miệng giếng lập tức đụng phải mấy sợi chỉ đỏ mà đằng thanh đã bày sẵn, cả thân thể như bị một lực phản phệ liền bị đánh ngã lại xuống đáy giếng, đám người vừa ban nãy còn muốn xem hiếu kì thấy một màn này thì chạy tứ phía, kẻ nào cứng gan lớn mật cũng chỉ dám núp sau mấy dãy non bộ phong thuỷ gần đó mà ngó đầu ra nhìn, nhân ảnh kia cứ năm lần bảy lượt muốn thoát vây đều bị đánh xuống như vậy giường như đã không chịu nổi nói vọng lên
-" đại pháp sư, xin tha mạng, ta chỉ là muốn báo thù "
-" cố sự của ngươi ta đã rõ, nhưng ngươi lạm sát nhiều kẻ vô tội như vậy tội nghiệt đã quá nặng, không còn cơ hội nữa rồi"
Đằng thanh vẫn giữ ngữ khí nhàn nhạt đáp
-" tôi nguyện trao trả hồn phách cho tên cầm thú kia, chỉ mong đại pháp sư khai ân, ta là quá uất hận nên mới làm ra cớ sự này"
Như chỉ chờ câu này, đằng thanh tiến tới miệng giếng gỡ bỏ ngọc phù, tháo mấy sợi chỉ đỏ kia ra, nói vọng xuống
-" lên đây cho ta"
Lập tức từ dưới giếng bay lên một đạo hư ảnh, chính là lý thỵ, tóc tai bù sù, quần áo tả tơi do ban nãy cố thoát khỏi ngũ lôi định hồn chân kì, cả người toát ra quỷ khí nồng đậm, nhìn thấy đằng thanh thì lập tức quỳ xuống vội khóc lóc van xin
-" xin đại pháp sư khai ân.
6 " sư muội, sao muội cứ cứng đầu quá vậy"
Một đạo hắc y nhân cất tiếng nói
Vị sư thái kia đang lăng không đứng trên đỉnh một ngọn tre cất tiếng cười sằng sặc
-" sư huynh, huynh đã bị sư phụ trục xuất khỏi xư môn, không phá bỏ một thân pháp lực của huynh đã là quá nhân nhượng với huynh rồi "
Tên hắc y nhân kia nghe vậy thì hai mắt nóng bừng lên, cả người toát ra quỷ khí nồng đậm, hai tay chỉ lên trời kết ấn, lập tức sau lưng hiện ra một hư ảnh khô lâu cao tới vài trượng, vị sư thái kia thấy một màn như vậy cũng không giám khinh thường, lăng không vũ động hạ xuống đất, cắn đầu ngón tay cái điểm lên trán, hai tay kết ấn, tế ra long uyên phất trần, điểm một giọt máu lên thân phất trần hô lớn
-" mục thị long uyên hiện
Phất trần quét yêu tà
Tứ phương vạn thần quỷ
Tất thảy hữu bại vong
Diệt
Nói song quét long uyên phất trần vào hư không, từ đó phát xuất ra một đạo bạch quang uy lực cường đại bay thẳng đến hư ảnh khô lâu của tên hắc y nhân kia, tên kia thấy như vậy biết không thể lấy cứng đối cứng, nhưng cũng đã quá muộn chỉ còn hoặc là nhất mực chống lại thì còn cơ hội sống, còn không chỉ có nước chết
Lập tức cắn máu đầu lưỡi phun ra một ngụm vào lòng bàn tay, rút từ đai lưng ra một chiếc roi da, lẩm nhẩm đọc chú thân ảnh khô lâu đằng sau lập tức vũ động, quỷ khí phát xuất kinh hoàng, dơ tay chặn lại luồng bạch khí cường đại kia, hai luồng lực lượng va chạm nhau liền chấn động cả một khoảng trời, hai người đều bị phản phệ bay xa ra ngoài, tên hắc y nhân vừa chạm đất đã phun ra ngoài một búng máu tức giận nói
-" không ngờ.
7 Về điều này thì Đằng Thanh cũng đã có nghe trong giới pháp thuật lưu truyền thất đại thần khí, thập đại thần binh, cũng chỉ biết là đều có uy lực cường đại, nhưng thực hư việc chúng có tồn tại hay không vẫn chỉ là truyền thuyết, chẳng lẽ chúng tồn tại thật sự và bình hồ lô kia là một trong thất đại thần khí đó, cũng chính vì lẽ đó mà tên sư bá của hắn mới năm lần bảy lượt muốn đến phá đạo quan này, mục đích chắc cũng chỉ vì cái bình hồ lô kia, nghĩ vậy hắn lại vội hỏi
-" sư phụ, vậy sư tổ và sư công sau khi đắc đạo đã đi đâu? Chẳng lẽ đã không còn ở nhân gian sao?"
-" sư tổ đã toạ tiên cảnh, thụ phong đại la, còn sư phụ ta vì một chuyện mà không thể đắc đạo, hơn nữa còn phải chịu thiên kiếp"
Vị sư thái kia nhàn nhạt nói, đột nhiên đứa bé kia kêu lên vài tiếng khó hiểu, tay đập đập vào mặt sư thái biểu lộ sự khó chịu, vị sư thái thấy vậy quay qua nói với Đằng Thanh
-" mau đi tìm sữa cho nó, nhân tiện tìm một chút thức ăn về đây"
Đằng Thanh nghe vậy không nói một lời lăng không bay đi Trong đạo quan, vị sư thái kia tay vẫn bế đứa trẻ, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tinh thuần phát ra từ trong người nó,vội phóng thích cương khí vào người thằng bé kiểm tra, đột nhiên hai mắt sáng bừng, cả người run lên, ôm chầm lấy đứa trẻ biểu lộ sự vui sướng tột cùng
-" cuối cùng.
8 nghe vậy thì cả Đằng Thanh và liễu giao tiên tử đều hết sức kinh ngạc, dù cho đứa trẻ kia có chút đặc biệt, nhưng thật sự nhân gian xuất hiện cũng không phải là ít, chỉ là tiền kiếp có chút sai biệt, sau khi luân hồi nghiệp lực cũng không thể tan hết, đến kiếp sau mang một thân khí tức ngoại lai, thế nhưng sau này theo thời gian cũng dần dần tan hết, cũng coi như thuận theo thiên đạo.
9 Bị trúng một đòn này, Đằng Thanh không chết cũng là may, chỉ là nguyên thần bị đánh tới nỗi chút nữa bị bật ra khỏi thân thể, gắng gượng bò dậy nhìn Dương Vũ:
- Sư đệ, đệ sao vậy? Còn nhận ra ta không?
Dương vũ nghe vậy thì đứng phắt dậy hai tròng mắt trắng dã mở ra, nói giọng đầy bực tức:
- Ai là sư đệ của ngươi?
Lập tức vũ động phất trần, quất ngang một đường.
10 - ta. . . ta. . . biết nói sao?
-thì ngươi đang nói đó thôi!
sư thái tức giận
-ngươi biết ta 5 năm qua đã khổ cực như thế nào không. . . .
Dương Vũ nghe vậy thì ngập ngừng một chút, sắp sếp lại câu từ rồi mới nói:
-ta thật sự không biết, nhưng ban nãy ta chỉ nhớ được khi bị nhốt trong cái vòng sáng kia ta đã thấy rất nhiều hình ảnh kì lạ.
11 sư phụ. . . đợi con
- ngươi làm nam nhi kiểu gì vậy, mới đi có chút đã kêu mệt là sao?
sư thái bực bội nói
- sư phụ, cũng đã đi nửa ngày rồi, con đói chết mất rồi sư phụ
Dương Vũ nói vừa dứt câu thì đột nhiên sư thái dừng lại, mắt đảo qua hai bên, tay trái khẽ động bắt một ấn quyết bất ngờ đánh thẳng vào hư không, từ nơi hư không nơi sư thái tung một đòn rơi ra một đạo nhân ảnh, đầu dơi thân khỉ, hai mắt tỏa ra lục quang nhìn qua thập phần kì quái, nằm co quắp đau đớn trên mặt đất
sư thái nhìn thấy con yêu thú này thì khẽ nhíu mày, lập tức lấy ra long uyên phất trần quét một đường trước mặt con yêu thú kia, chỉ trong thoáng chốc chỉ nghe con yêu vật kia kêu lên một tiếng chói tai rồi tan biến thành mây khói
- sư phụ, nó là con gì vậy
- dạ đầu tinh
sư thái nhàn nhạt nói
- ta đã cảm thấy khí tức của nó từ khi đến đây, thật không ngờ dám theo dõi chúng ta
nói đoạn sư thái tiến lại chỗ con yêu thú kia, bốc một nhúm đất nhỏ liếm một chút liền nhăn mặt
- Ặc.
12 Dù đã đi vào tận tiền viện nhưng những cái lời nói của hai tên đạo sĩ kia sư thái vẫn nghe rõ mồn một, dù chẳng để ý lắm nhưng vẫn có đôi phần ngứa tai, trước đây khi dẫn Dương Vũ đi trị bệnh câm thì những lời nói như vậy cũng không phải ít, đôi khi cũng thấy khó chịu, và thường thì sư thái cũng để cho chúng một cơ hội nói lời cuối cùng, nhưng bây giờ thì khác, chính sự quan trọng hơn nếu lỡ tay đả thương hai tên đó thì cũng coi như gây thù với ngũ thượng tiên nhân cũng đồng nghĩa là cả giới pháp thuật
Vào tới chính điện, hai người Dương Vũ và sư thái cũng phải một phen choáng ngợp với sự nguy nga của cái đạo quán này, nếu để so sánh về độ vương giả thì chắc chỉ thua tẩm cung của hoàng đế
-sư phụ, cái đại sảnh của người ta cũng to hơn là đạo quán của mình rồi.
13 Sư thái quay qua, trong giây lát cũng không nhớ ra đó là ai liền hỏi
-Ngươi là. . . . ?
-Con là Phùng Tiểu Tâm, đồ đệ của Tịnh Hải sư thái phái Nga Mi, sư thúc người không nhớ con sao?
Nữ nhân kia nói
như thể đã nhận ra, Liễu Giao sư thái mới cười cười
-Con mụ đó giờ sao, nghe nói mới tìm ra một bộ kiếm phổ mới cực kì lợi hại?
Nói câu này ý chỉ Tịnh Hải sư thái, tính theo vai vế thì Tịnh Hải sư thái phải gọi Liễu Giao tiên tử một tiếng sư tỷ, nên hai người cũng không cố kỵ lắm về chuyện xưng hô ở ngoài, hơn nữa tình cảm đôi bên cũng khá tốt
Phùng Tiểu Tâm nghe vậy thì khẽ bụm miệng cười, đúng là mấy bà già này thập phần sảng khoái, không như mấy lão tông sư cổ hủ, định thần lại rồi nói:
-Sư phụ cùng sư tỷ đang trên đường tới, phái con cùng vài người khác tới trước báo danh cho Nga Mi, sư thúc, đây là.
14 Thanh trường nhìn thấy bộ dáng người này có chút xa lạ hỏi:
-vị đạo huynh này có chút lạ mặt.
Tên kia nghe vậy thì cười ha hả, làm cái bộ dáng tiên phong đạo cốt nhưng thập phần đáng khinh đáp:
-ta là Khương Hoạt
Lập tức bên dưới dầm rộ lên, ai cũng thắc mắc rằng cái tên gia hoả này là ai, bất ngờ sư thái thì thầm:
-Kì quái, cái tên Khương Hoạt này.
15 tên Khương Hoạt đã chết từ tám năm trước
Tất cả mọi người kể cả ngũ đại tiên nhân nghe vậy thì thất kinh không thôi, chẳng phải là hắn vừa mới đấu pháp ban nãy sao, tại sao lại nói hắn chết từ tám năm trước, thực sự khó hiểu
Như để giải thích Từ Pháp Thiện nói tiếp:
-đó chính là ma đạo La Khanh, sư huynh của Liễu Giao sư thái
Ma đạo La Khanh, cái tên này khiến bất kì ai nghe qua cũng nổi da gà, mười năm trước hắn chút nữa đã trở thành đệ nhất của giới pháp thuật, nhưng vì tội ác quá nhiều, lại dấn thân vào ma đạo nên bị mọi người nhất là ngũ đại tiên nhân phản đối, mười năm sau hắn lại quay lại, lấy danh nghĩa đệ tử Hằng sơn mà tranh giành ngôi vị này một lần nữa, quả thật sau mười năm, tu vi của hắn khiến người khác phải nghẹt thở như vậy, Từ Thanh Trường vốn là nhất đại đệ tử của Côn Luân, bài vị đã đạt thiên sư, trong tay còn cầm đả thần tiên, vậy mà cũng chỉ chịu đựng được tám phần công lực của hắn
Ngũ đại tiên nhân nghe Từ Pháp Thiện nói vậy thì cũng không chút khả nghi, ngay khi tên Khương Hoạt đó dùng huyết cốt quỷ tướng để chống đỡ lại đòn của Liễu Giao sư thái thì thân phận hắn cũng đã bại lộ, chỉ bất quá đây là một cuộc tỷ thí, nếu như hai người đang đấu pháp mà có người thứ ba chen vào quả thực là khó ăn nói, nên ngũ đại tiên nhân cũng chỉ biết trông chờ vào sư thái, mong bà có thể loại trừ tên ác tặc của giới pháp thuật, thế nhưng đến cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát
Đâu đó ở trong hậu viện bạch lữ đạo nhân- Lương Kiểm nói lớn:
-Quả thực Liễu Giao tiên tử pháp đạo vẹn toàn, không những ngăn cản âm mưu thôn tính giới pháp thuật của ma đạo La Khanh mà còn cứu hai vị thiên sư của Côn Luân sơn một mạng, các vị thấy thế nào khi ta đề cử Liễu Giao tiên tử làm vị trí minh chủ giới pháp thuật
Bên dưới nghe đến đây thì xôn xao một hồi rồi im bặt, một màn vừa chứng kiến ai cũng phải dè chừng với pháp thuật của tên ma đạo kia, vậy mà sư thái chỉ cần một chiêu tốc chiến tốc thắng quả thực là đã đưa tên ma đạo đó dạo một vòng quỷ môn quan, dù dằng ai cũng có sự cao ngạo nhưng cũng biết tự đánh giá bản thân, cũng không giám lên tiếng phản đối
Bất chợt từ trên đài phía ngũ đại tiên nhân một vị tăng nhân đứng lên nói:
-Lương thí chủ nói quả thực không sai, Liễu Giao tiên tử đạo pháp cao thâm, người người nể phục, các vị ở dưới nếu không có ý kiến nữa thì cũng nên dừng việc đấu đá giảm thiểu thương vong A DI ĐÀ PHẬT
Liễu Giao tiên tử đang điều tức trị thương nghe được những lời này liền lập tức đứng dậy, hành lễ nói
-đa tạ ý tốt của giác nhẫn đại sư cùng Lương huynh đệ, ta tài hèn sức mọn, không giám nhận chức danh này
Ngũ đại tiên nhân cùng Từ Pháp Thiện nghe sư thái nói vậy thì có chút khó hiểu, đứng đầu giới pháp thuật có thể hiệu lệnh thị chúng, quyền lực vô cùng cư nhiên lại từ chối.
16 -Vậy còn huyết sích quỷ vương?
Câu hỏi này của sư thái khiến Đằng Thanh phải trầm ngâm một hồi, phải, nếu như sư công đã đi luân hồi chẳng lẽ đã diệt được huyết sích quỷ vương? còn nếu không thì hắn đã đi đâu?.
17 sư phụ, sư phụ, con về rồi
Tiếng Dương Vũ nói vọng vào từ ngoài cổng đạo quán, một lúc sau cũng chạy vào đến đại điện
-sư phụ, lần này con không làm người thất vọng chứ
Nói đoạn Dương Vũ lấy ra một lá phù màu đỏ thẫm đưa cho sư thái
Sư thái tay nhận lấy lá bùa nhìn nhìn một hồi rồi lắc đầu nói:
-rốt cuộc ngươi cũng là thiên sư nhân gian, lại đi đuổi bắt mất con lệ quỷ này đến hai ngày mới về, thật làm ta mất mặt
Dương Vũ nghe vậy thì cười hăng hắc giải thích:
-sư phụ, đó là tại người không biết, con đã tới tận huyết thuỷ hà bắt chúng về đó.
18 Dương Vũ đi hết gần nửa ngày mới tới được "Ngũ Tiên Quán", vội chỉnh sửa lại quần áo rồi tiến vào cửa, vừa vào đến cửa thì hai tên đạo sĩ trẻ tuổi tiến ra trước mặt hắn nói:
-kẻ nào
Dương Vũ thấy hai tên này trẻ tuổi mà đã thể hiện phách lối như vậy thì có chút bực mình nhưng nghĩ tới lời sư thái dặn dò trước khi đi nên cũng không muốn bộc lộ, rút từ trong túi áo ra một tấm gỗ, trên tấm gỗ khắc một gợn sóng đưa tới trước mặt hai tên đạo sĩ kia, vừa nhìn thấy tấm thẻ kia thì hai tên này vội vàng hành lễ, khép nép nói:
- hóa ra la Dương thiên sư Dương sư thúc, thất lễ.
19 Nữ quỷ kia thấy bộ dáng hắn thay đổi liền trợn trừng một con mắt lườm hắn, hai tay bất ngờ chộp tới ý định túm lấy cổ Dương Vũ, tên trơ trẽn Dương Vũ thì cảm thấy có chút thống khoái né nhẹ sang một bên tay trái liền lấy ra một lá cố hồn phù nhanh như chớp dán lên mi tâm của nữ quỷ khiến nữ quỷ kia bất động, nhìn lại một chút thì bộ dáng cũng không dễ nhìn cho lắm liền tháo phù ra, nữ quỷ thoát khỏi khống chế liền biết đối thủ không phải tầm thường liền vọt ra ngoài cửa sổ chạy trốn, Dương Vũ thấy vậy thì cười cười lắc đầu, trong đầu thầm nghĩ đã gặp ta mà còn muốn chạy, thật là khinh thường ta quá, lập tức lấy ra ba đồng ngũ đế ném thẳng vào nữ quỷ.
20 suy nghĩ một hồi cũng chẳng còn cách lý giải, Dương Vũ cũng đành bỏ qua, tiến lại phía cửa sổ dán một lá thông linh phù rồi leo lên giường đi ngủ, trong đầu vẫn nhớ lại những gì mà Hà Liên nói ban nãy "âm sào cách đây một dặm về phía tây "
sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt đã thấy tên chủ tiệm đã trong phòng, trên bàn còn bày đầy một mâm đồ ăn, trông có vẻ rất cầu kì, thấy vậy thì Dương Vũ cũng khá bất ngờ, chưa kịp nói gì thì tên chủ tiệm đã chen ngang
-mời đạo trưởng đi rửa mặt rồi lên dùng bữa, chính tay tôi đã cất công làm mấy món này
nói song còn định tiến tới bưng thau nước ý muốn tự tay làm vệ sinh cho hắn, thấy vậy thì Dương Vũ vội ngăn lại, tự thân đi làm vệ sinh mà trong lòng cười khổ nghĩ thầm "có cần phải tới mức như vậy không", một lúc sau thì cũng
song xuôi, ngồi vào bàn ăn thì thấy toàn là mấy món cũng không đến nỗi sơn hào hải vị nhưng nhìn cực kì bắt mắt, vội cầm đũa gắp thử một miếng thì thấy vừa miệng vô cùng ăn lấy ăn để, thấy hắn như vậy thì tên chủ tiệm cũng không quấy rầy, ngồi một bên nhìn hắn ăn mà không nhịn nổi cười, tên Dương vũ cảm thấy mình hơi vô ý thì vội nói
- ông cũng ăn đi, tại sao cứ nhìn tôi cười hoài vậy
tên chủ quán nghe vậy thì vội xua tay nói
-thật là không dám, đây là những món tôi nấu riêng cho ngài, thấy ngài ăn rất ngon miệng?
-mùi vị thực sự không tồi
Dương Vũ nói, lại thấy trên mép dính dính thứ gì đó vội lấy tay lau đi, nhìn lại thì thấy mấy hạt cơm, nghĩ ra cũng thật là sấu hổ, thảo nào tên chủ quán kia cứ nhìn mình cười, nghĩ đến vậy thì có chút đỏ mặt vội đánh trống lảng
- đêm qua tôi đã gặp con quỷ đó, cũng đã nghe hết sự tình
nghe vậy thì sắc mặt tên chủ quán biến đổi không ngừng, nhìn hắn một hồi rồi mới lắp bắp nói
-ngài.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Dị Giới, Trọng Sinh
Số chương: 26
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 112