41 Từ từ bước từ trong quan tài ra nghe ngóng một chút, thấy từ phía cửa chính có tiếng lạch cạch như là đang khóa cửa thì mới thở phào nhẹ nhõm, tiến ra phía cửa hậu tính mở cửa đi ra thì lại nghĩ đến việc mình đi ra ngoài thì lấy ai đóng then từ bên trong cho mình đây, lắc đầu nghĩ không ổn, lại nhìn qua phía bờ tường lúc đầu hắn nhảy xuống thì khẳng định chẳng còn cách nào khác.
42 Từ từ tiến vào bên trong gian phòng thì với thấy hai bên trái phải có rất nhiều người mặc quan phục, đứng cạnh vương gia còn có một tên mặc đồ nho sĩ, bộ dáng cũng đã ngoài bốn mươi, Dương Vũ bước vào đối với vương gia cùng mấy vị quan kia hành lễ một cái, thấy tên trẻ tuổi này có chút ngông cuồng tên nho sĩ kia liền quát
-to gan, trước mặt vương gia sao không quỳ xuống
-người một nhà, không cần đa lễ
Vương gia nhìn Dương Vũ từ trên xuống một hồi từ tốn nói
Thấy vương gia có vẻ bênh vực hắn thì tên nho sĩ kia có vẻ bất mãn
-vương gia, dù gì hắn cũng chưa thành thân với quận chúa, như vậy thì còn gì tôn ty trật tự
Câu nói này giường như cũng được mấy tên quan lại kia đồng tình, bọn chúng nhìn Dương Vũ với một ánh mắt khinh miệt rồi xì xào vào tai nhau cái gì, thấy vậy thì Dương Vũ cũng biết là mình thất lễ, để tránh tình huống ngày càng bất lợi nên đành quỳ xuống hành lễ lần nữa
-tham kiến Bình vương gia, tại hạ có chút mạo phạm, mong vương gia thứ lỗi
Bình vương gia nghe vậy thì cũng khẽ gật đầu, vuốt vuốt chòm râu rồi ra hiệu cho hắn đứng lên, nhìn hắn lại một lần nữa rồi mới hỏi
-cậu tên gì?
Dương Vũ đứng lên nhìn tên nho sĩ kia một cái rồi trả lời
-bần đạo họ Lục tên Dương Vũ
Nghe hắn nói vậy thì vương gia có chút khó tin
-bần đạo….
43 Tên Lý Uông kia tuy nghe Dương Vũ kêu đứng lên nhưng vẫn cố dập đầu thêm mấy cái nữa, đến khi thấy Dương Vũ có vẻ khó sử đối với vương gia thì mới chịu đứng dậy, lại nói với giọng cảm thán
-sư thúc, người quả là kì tài, trẻ như vậy đã tấn thăng bài vị thiên sư
Cảm thấy lúc trước hắn khệnh khạng như vậy mà giờ còn đổi bộ dáng nịnh nọt thì Dương Vũ cũng cảm thấy có chút khó chịu thì vẫn thản nhiên nói
-ta nhớ ngươi vừa nói ta là loại lừa đảo?
-đâu có đâu có, sư thúc người là bậc quân tử, sẽ không chấp nhắc đồ đệ chứ?
Lý Uông cười cười
Vương gia ngồi một bên nhìn bọn họ trở nên thân mật như vậy thì có chút khó hiểu, thế nhưng cũng không có ý hỏi, chỉ ngồi đó vuốt vuốt chòm dâu cười hiền hòa, sau khi thấy hai bọn họ có vẻ đã nói song thì mới cất tiếng đối với Dương Vũ mà nói
-đại sư, chúng ta hãy bàn chuyện chính
Rồi nói vọng vào trong
-người đâu, mời quận chúa ra đây
Dương Vũ lúc này cũng nhớ ra chuyện mà vương gia nói, hỏng rồi, nhận người thân mà quên mất mình còn một cái hôn lễ đang chờ, đang trong lúc suy nghĩ rối ren thì phía trong vọng ra tiếng của một nữ nhi theo đó bước ra ngoài
-cha, đã tìm được phò mà rồi sao
Giọng nói rất ngọt ngào, thập phần mang vẻ yểu điệu, chỉ cần nghe giọng nói cũng hình dung được con người này ra sao, thế mà đến lúc nữ nhân đó bước ra tới nơi thì Dương Vũ có chút khó tin, nữ nhân kia thân mặc nam trang, đầu búi tóc,ngũ quan tuy thanh tú nhưng lại hiện lên thêm một chút gì đó khí chất, trên eo còn dắt theo một thanh đoản kiếm nhìn qua quả thực là khiến người ta nhớ đến những vị hiệp khách.
44 Trong khoảnh khắc mọi người còn đang nín lặng về một màn giao đấu vừa rồi, Dương Vũ cũng không để ý mà tiến lại đỡ quận chúa đứng lên, chỉ thấy nàng đã nhìn hắn bằng một ánh mắt khác, không còn sự tự tin của một đả nữ như trước đó, thay vào đó là một chút e thẹn, có thể vì sự tự phụ trước kia đã bị hắn phá vỡ hoặc có thể là ý vị thâm trường nào đó mà đến chính tiểu quận chúa còn chẳng biết
Thấy quận chúa bị đánh bại như vậy thì tên tướng quân kia quả thực là đã bị người ta dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, vội tức tối chạy về phía vương gia nói
-vương gia, hắn giám nhục mạ quận chúa, xin vương gia sử tội thích đáng
Trái ngược với những gì hắn nghĩ, vương gia không nổi cáu ngược lại còn lộ ra một chút hài lòng mà nhìn Dương Vũ, có thể là vì cậu ta là người đầu tiên khiến ái nữ của ông ta có vẻ ngoan ngoãn đến vậy, lại nghe thấy mấy lời nói của tên tướng quân kia thì thoáng chút giật mình, khẽ vuốt râu cười khà khà
-hắn trước sau gì cũng là người một nhà, dạy dỗ được ái nữ của ta cũng là một điều tốt, tướng quân hãy lui trước đợi thiệp hồng của đồ đệ ngài đi
Tên tướng quân nghe vậy thì thập phần tức tối, liền hành lễ với vương gia một cái rồi lập tức đi ra phía ngoài cửa, không quên lườm hằm hằm Dương Vũ một cái, Dương Vũ thấy tên kia nhìn mình với đôi mắt hằn học như vậy không những tỏ thái độ bình thản mà còn tạ lễ với hắn một cái, thấy điệu bộ của tên tiểu tử đó như vậy càng làm cho tên tướng quân kia giận giữ hơn nhưng tuyệt nhiên không giám thể hiện
Sau khi tên tướng quân kia đi khỏi thì vương gia cũng tiến đến phía hai người Dương Vũ, vuốt râu hiền hậu
-quả là cao nhân, xem ra ái nữ của ta đã tìm được lang quân phù hợp
Mấy tên quan lại kia lúc trước còn tỏ thái độ với Dương Vũ như vậy mà bây giờ cũng xúm lại mà nịnh hót hắn, nhất là tên Lý Uông kia, không ngớt lời ca tụng vị sư thúc của mình, tuy là Dương Vũ cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn phải tỏ thái độ ôn nhã mà trả lời bọn họ, lúc này vương gia cũng không quên đề cập tới chuyện chính
-cậu là pháp sư, dĩ nhiên am hiểu mấy chuyện linh căn quẻ tượng, vẫn là để cậu chọn ngày tốt để tổ chức hôn sự
ấy vậy mà Dương Vũ chưa kịp nói gì thì tên Lý Uông kia đã nhảy vào miệng hắn
-bẩm vương gia, học trò tuy kiến thức hèn mọn nhưng bấm độn ra ngày hai mươi lăm tháng sau là đại cát, đảm bảo tổ chức hôn sự sẽ thành viên mãn
Tưởng chừng như thể hiện một chút vậy mà quay qua Dương Vũ thì thấy hắn đang nhìn mình với một ánh mắt sắc lạnh thì lập tức hiểu mình đang múa rìu qua mắt thợ, liền phải hành lễ xin lỗi với hắn, Dương Vũ thấy tên kia cũng có chút biết điều nên cũng không trách móc gì thêm, nhưng nghĩ nghĩ điều gì lại nói với vương gia
-tôi là người tu hành, chữ sắc là cản trở lớn nhất, vả lại tôi cũng chỉ là tình cờ mới mắc phải chuyện này, xin vương gia coi như chuyện sai lỗi mà bỏ qua
Câu nói của hắn lập tức làm cho mọi người sung quanh thay đổi sắc thái, mấy tên quan lại kia còn không ngờ hắn có thể nói ra lời này, trong đầu ai cũng nghĩ hắn sẽ chết chắc, thế lực của Bình vương phủ thì ai cũng đã biết, hơn nữa cả đời vương gia cũng chỉ có một người con gái, từ chối hôn sự này cũng đồng nghĩa với chọn cái chết
Suy nghĩ đó trong đầu bọn họ còn chưa kịp tan biến thì vương gia đã lên tiếng
-cậu đã đón được tú cầu, giờ lại muốn hủy hôn ước, thực là không cho ta chút mặt mũi
Sau khi vương gia nói một câu này còn làm cho mọi người hoảng hồn hơn, hắn ta là cái gì mà phải để một người như ông ta phải cho mấy phần kính nể như vậy? chỉ tại vì hắn đã giám đánh bại quận chúa? thực là quá khó tin.
45 -tôi không biết
Dương Vũ thản nhiên đáp, có vẻ như quận chúa khá bất ngờ với câu nói này liền lập tức chạy tới trước mặt hắn chất vấn
-chẳng phải ngươi nói sẽ dẫn ta đi tróc quỷ sao, cớ sao lại nói không biết
Dương Vũ đang mải mê suy nghĩ điều gì đó nhưng bị cô ta quấy nhiễu từ khi rời khỏi Bình vương phủ tới giờ thì cảm thấy quá sức phiền toái, không thể chịu đựng nổi nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói
-tôi thực sự không biết bắt đầu từ đâu, về quán trọ của tôi trước đã
-về quán trọ….
46 Ăn uống song xuôi thì hai người tiểu Nguyệt và Lệ nhi bắt đầu nói chuyện phiếm mặc cho Dương Vũ ngồi đó trơ trơ, một hồi sau tiểu Nguyệt mới thấy hắn đang nhìn họ với một ánh mắt kì lạ thì tinh nghịch nói
-chưa thấy qua mĩ nữ bao giờ sao?
-hai người mới gặp nhau chưa quá một canh giờ thôi, có cần thân thiết tới vậy không
Dương Vũ tay sờ sờ chán thắc mắc, nghe vậy thì cả tiểu Nguyệt và Lệ nhi đều cười khúc khích rồi lại quay qua nói chuyện với nhau, lúc lâu sau xem chừng đã hết chuyện để nói thì mới lại để ý tới Dương Vũ, thấy hắn lúc này có vẻ đã phát chán tới mức ngủ gà ngủ gật thì tiểu Nguyệt có chút thở dài, lại nhìn ra sau lưng hắn thấy thanh sắt gỉ kia thì hai mắt chợt sáng bừng lên, lay lay vai Dương Vũ kêu hắn dậy rồi nói
-mau đưa ta xem binh khí của ngươi
Dương Vũ vẫn còn lờ đờ nhưng nghe tiểu Nguyệt nói tới binh khí của mình thì cũng biết nàng đang nói tới hắc hạo diệt thần châm, khẽ mỉm cười với tay rút thần châm ra đặt lên bàn rồi lại trở về trạng thái ngủ gà ngủ gật, tiểu Nguyệt thấy hắn đưa thanh sắt kia tới trước mặt có vẻ như rất phấn khích, nhìn qua thì chỉ giống một thanh sắt bình thường ấy vậy mà có thể đánh tan bảo kiếm của nàng thì chứng tỏ cũng thuộc vào hàng khủng bố, liền đưa tay tới một đầu thanh sắt nhấc lên một cái, Hự
Tiểu Nguyệt không thể ngờ là nó nặng tới như vậy, không nản chí liền lấy hai tay dồn sức mà nhấc lên nhưng cũng chỉ có thể xê dịch đi một chút, Dương Vũ lúc này cũng đã tỉnh, thấy nàng khổ sở như vậy thì khẽ mỉm cười, lúc này tiểu Nguyệt mới hỏi
-đây có phải trọng kiếm vô phong không?
-trọng kiếm vô phong? là cái gì?
Dương Vũ thắc mắc, thấy hắn có vẻ như không biết thì tiểu Nguyệt mới giải thích
-trọng kiếm vô phong là thanh kiếm thứ ba của độc cô cầu bại, nặng hai mươi tám cân, thân dài ba tấc, không sắc không bén, uy lực kình thiên
Nói song lại có vẻ gãi gãi đầu suy xét
-không đúng, trọng kiếm năm xưa đã bị rèn thành một đôi đao kiếm, không thể nào.
47 Vốn tiểu Nguyệt đã cứng đầu nên kể cả Dương Vũ có phải quỳ xuống van lạy nàng thì chưa chắc nàng đã lay chuyển, lại nói đến việc thấy hắn đi tróc quỷ thì nàng càng hào hứng hơn, bỏ qua mọi lời khuyên can mà nhất quyết đi theo, còn về Lệ nhi tuy rằng không khó bảo như tiểu Nguyệt thế nhưng thấy nàng làm ra cái bộ dáng đáng thương thì Dương Vũ lại không thể chịu nổi, đành cắn răng đồng ý dẫn hai người đi theo
Ba người cứ thế đi một mạch tới tiệm quan tài mà ban sáng Dương Vũ đã tới, thấy bên trong đã sáng đèn chứng tỏ đã có người quay trở về, ngó nghiêng trái phải một hồi thấy không có ai qua lại thì Dương Vũ mới kêu hai người lại gần, dán lên sau leng mình và hai người kia một lá ẩn khí phù rồi dặn dò hai người
-hai người ở đây canh chừng, ta vào đó một lát sẽ ra
Tiểu Nguyệt nghe hắn phân phó như vậy thì có chút bất bình
-vậy chẳng phải ta và Lệ nhi tỷ tỷ tới đây chỉ làm gác cổng cho ngươi thôi sao, ta cũng muốn vào trong đó
Dương Vũ có vẻ như không đồng ý, tính nói gì đó thì ở phía cửa chính có tiếng lạch cạch như ai đó mở cửa, thấy vậy cả ba ngươi vội nép sát vào phía sau góc khuất mà nghe ngóng, Dương Vũ đưa mắt nhìn ra thì thấy đó chính là a Tường, thấy hắn có vẻ lấm la lấm lét nhìn trước nhìn sau rồi bước vội ra ngoài đường, trong bụng hình như còn ôm vật gì đó, thấy vậy hắn liền quay ra phía Lệ nhi nói
-cô bám theo hắn xem hắn tính đi đâu, chỉ cần biết được nơi hắn đến, không được phép mạo hiểm, song chuyện gặp nhau ở phòng trọ của tôi
Sở dĩ hắn muốn Lệ nhi đi bởi vì nàng cũng là người ở đây, lại không có tính bồng bột như tiểu Nguyệt, nếu để tiểu Nguyệt bám theo hắn sợ nàng sẽ khinh xuất mà làm hỏng chuyện, nghe thấy Dương Vũ nói vậy thì Lệ nhi cũng lập tức đứng lên làm theo lời hắn, còn không quên dặn dò hai người bọn họ nên cẩn trọng rồi lập tức đi theo a Tường
Thấy nàng đã đi xa thì Dương Vũ mới lấy ra móc sắt, tính quăng lên tường thì bị tiểu Nguyệt ngăn lại
-huynh không biết khinh công sao?
-tôi biết, nhưng mà thi triển có đôi lần thất bại, vẫn là dùng cách này cho an toàn.
48 Tiểu Nguyệt vừa nhìn thấy đám xác người này thì run lên bần bật ôm sát lấy cánh tay Dương Vũ suýt chút nữa còn hét lên thành tiếng, cả cuộc đời của nàng chưa từng nhìn thấy người chết, lần này còn gặp phải tình cảnh như vậy thì kinh hãi cũng là điều bình thường, Dương Vũ thấy nàng như vậy thì cũng không nói gì, lập tức tiến vào xem xét, thấy tiểu Nguyệt có vẻ khó chịu nên bảo nàng cứ đợi hắn ở ngoài cửa thế nhưng nàng vẫn cố cứng rắn mà đi theo hắn vào, ít ra đi theo hắn còn có được một chút cảm giác được bảo vệ.
49 Lửa đến một lúc cũng tắt hết,tiểu Nguyệt còn đang thấy kì lạ là vì sao ngọn lửa lớn nhử vậy mà nàng không hề cảm thấy nóng rát liền muốn tìm Dương Vũ giải đáp thắc mắc, thế nhưng vừa quay qua nhìn đám thi thể kia thì mọi câu hỏi của nàng đều bị nuốt ngược lại vào trong, phía kia cả trăm cái sác đã cháy thành tro, còn mấy cái không biết vì gì mà không cháy hết để lộ ra xương trắng trơ trơ, bên phía trên mỗi cái xác bây giờ còn lập lờ thêm một mị ảnh, cái nào cái nấy gào thét giận dữ đột nhiên một tiếng nói vang lên
-tới đây đi
Là Dương Vũ, trong tay đang cầm một cái gì đó như lá cờ.
50 Về tới phòng thì vẫn thấy phòng vẫn tối chứng tỏ Lệ nhi chưa có về tới, hai người họ cũng tùy ý mà đi vào, nói chuyện phiếm vài câu thì tiểu Nguyệt có đề cập tới việc Dương Vũ nói lúc nãy, tính hiếu kì lại nổi lên, không chịu đựng được mà hỏi
-âm phủ có giống như dương gian không?
Lại lấn tới phía Dương Vũ tỏ vẻ thân mật
-ngươi có thể dẫn ta xuống đó chơi được không?
Ai biết được rằng trong lòng hắn đang thở dài ngao ngán, xuống âm phủ sao, trên cõi đời này chắc chỉ còn tồn tại cô ta nữa thôi, thật khó có thể không nghĩ cô ta có bị gì về thần kinh không nữa, tính gõ cho cô ta một cái vào đầu thì ở ngoài có tiếng bước chân đi vào, là Lệ nhi, nhìn sắc mặt của nàng có chút nhợt nhạt, thấy vậy tiểu Nguyệt vội hỏi
-tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
-tôi…tôi không sao
Lệ nhi thều thào đáp, thở dốc mấy hơi rồi lại nói
-Dương Vũ ca, có…có rất nhiều cương thi…có rất nhiều quỷ….
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50