1 “Trì Dao, ta đối với nàng tình cảm chân thành như vậy, vì sao nàng lại muốn giết ta?”
Trương Nhược Trần hét lớn một tiếng, định nhào về phía trước, nhưng chân giường bỗng kêu “kẽo kẹt” một tiếng, Trương Nhược Trần bật dậy.
2 Chỗ Trương Nhược Trần đang ở hiện giờ là một quốc gia tên là Vân Vũ quận quốc, chỉ là một trong ngàn vạn quận quốc ở Đông vực của Côn Lôn giới.
Cái gọi là quận quốc, chính là những tiểu quốc nhỏ xung quanh đế quốc trung ương, hàng năm đều phải nộp thuế cống nạp cho đế quốc trung ương.
3 Vương hậu nương nương ngồi bên dưới tế đàn, trong một trướng nhỏ, đầu đội mũ phượng, người mặc phượng bào, tuổi tác khoảng hai mươi tám, hai mươi chín, dung nhan thanh lệ, không hề già nua như tưởng tượng của Trương Nhược Trần, ngược lại cả người vương hậu đều tản ra khí chất cao quý.
4 Đạt tới Hoàng Cực cảnh sơ kỳ, Khí trì sẽ lớn hơn mấy chục lần, to bằng một quả bóng rổ.
Chân khí trong Khí trì vẫn thưa thớt như cũ, chỉ bằng một quả trứng gà, không đạt được một phần mười dung tích của Khí trì.
5 Ánh mắt Trương Nhược Trần sắc bén, kiên định nói với mẫu thân hắn: “Mẫu thân, yên tâm đi. Con sẽ nhanh chóng trở thành cường giả, dùng thực lực của chính mình bảo vệ mẫu thân.
6 Trương Nhược Trần, Lâm phi và tỳ nữ Vân Nhi ngồi trên một chiếc Dương Mã Cổ Xa, chậm rãi ra khỏi hoàng cung Vân Vũ.
Dương Mã, cũng không phải thật sự là ngựa, mà là một con vật hung dữ chỉ có duy nhất một chiếc sừng dài trên đầu, thân hình cao hơn ba thước, giống như một con voi nhỏ, tốc độ chạy nhanh hơn chiến mã gấp trăm lần.
7 Trương Nhược Trần không hề kích động, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì chúc mừng biểu muội, sau này chúng ta coi như thân càng thêm thân. ”
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần lập tức quay người rời đi.
8 Đi vào Vũ thành, Trương Nhược Trần đi thẳng tới phòng đấu giá trung tâm.
Võ kỹ linh cấp hạ phẩm không phải là thứ đồ mà một cửa hàng nhỏ có thể mua được, chỉ có thể đem tới phòng đấu giá trung tâm, để cho những đại gia tộc kia tranh nhau thì mới có thể thu được lợi nhuận tối đa.
9 “Đây đúng là kiếm pháp linh cấp hạ phẩm, hơn nữa còn là do một vị cường giả Thiên Cực cảnh vẽ ra. ”
Lâm Phụng Tiên vô cùng vui mừng, lập tức thu hồi khẩu quyết và chiêu thức của Thiên Tâm Kiếm Pháp.
10 Trương Nhược Trần suy tư một lúc rồi hỏi: “Lâm Thần Dụ bị xử tử rồi sao?”
“Không! Thất vương tử sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?”
Vân Nhi nói: “Lâm Thần Dụ đã bị Thất vương tử biến thành thái giám, sau đó thu làm nô bộc.
11 Trương Nhược Trần xếp bằng trong thùng nước, bình tâm tĩnh khí, mặt không đổi sắc, chậm rãi điều động chân khí trong cơ thể, vận hành trong ba đường kinh mạch.
12 Trương Nhược Trần thân mặc bạch y, đứng thẳng tắp, liếc Vân Nhi, khẽ gật đầu nói: “Thành công rồi! Đã đột phá đến Hoàng Cực cảnh hậu kỳ rồi! Vân Nhi tỷ tỷ, sao ngươi còn không đi nghỉ ngơi?”
Vân Nhi nghe thấy lời nói của Trương Nhược Thần thì chợt giật mình, tim đập loạn không ngớt, không nói ra được sự kích động trong lòng, đột nhiên nàng ta có cảm giác muốn khóc lớn lên.
13 Khí thành cũng có một tòa Thanh Huyền các, được xây dựng to lớn hoa lệ, có thể nói nó là công trình kiến trúc đại biểu cho Khí thành.
Ham Tử lấy từ trong túi áo ra một tấm lệnh bài to bằng bàn tay, đưa cho hộ vệ trông giữ Thanh Huyền các xem rồi dẫn Trương Nhược Trần đi vào trong nội viện.
14 “Trương thiếu gia, ngươi chỉ mua mỗi thanh kiếm gãy này thôi sao?”
Tần Nhã đi tới chỗ Trương Nhược Trần, thân thể nở nang mềm mại gần như dính chặt lấy hắn, gò bồng đào hững hờ, đẹp không gì sánh được, gần như phô diễn toàn bộ trước mắt Trương Nhược Trần.
15 Trương Nhược Trần mang theo thanh Trầm Uyên cổ kiếm và Thiểm Hồn kiếm, đi đến viện chính của Thanh Huyền các rồi thanh toán với giá ba vạn một nghìn lượng, sau đó mang hai thanh kiếm trở về vương cung.
16 Dựa vào chân khí và thể chất như hiện tại thì việc Trương Nhược Trần mở ra kinh mạch thứ bảy, thứ tám, thứ chín, thứ mười là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng lúc hắn bắt đầu mở ra kinh mạch thứ mười thì cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
17 Ở võ trường của Lâm gia.
“Thiên Tâm Chỉ Lộ!”
Năm ngón tay của Lâm Ninh San đang cầm chặt thanh bảo kiếm sáng chói, thanh kiếm vừa chém ra một đường thì trong không khí lập tức hình thành một đường kiếm khí, trên mặt đất còn lưu lại một đường kiếm dài bảy mét.
18 Nhìn thấy Vân Vũ quận vương không trách phạt Trương Nhược Trần mà lại trách phạt Tiêu phi, Lâm phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức kéo Trương Nhược Trần sang một bên.
19 Người tiếp theo phải bước vào võ trường kiểm tra sức mạnh chính là Trương Nhược Trần.
“Cửu đệ, ngươi phải cẩn thận đấy, đừng để cho đá lớn đè gẫy lưng!” Bát vương tử đứng một bên cười châm chọc.
20 “Hắn. . . Sức lực của hắn. . . Sao lại mạnh như vậy?” Lâm Ninh San cắn chặt môi, nhìn chằm chằm về phía Trương Nhược Trần.
Kết quả như vậy khiến cho nàng ta không thể chấp nhận được.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 13